OMEGA NÓI LẮP XUYÊN ĐẾN NƠI KHÔNG CÓ ABO, LẠI VÔ TÌNH MANG THAI VỚI LÃO ĐẠI

Chương 26

“Thông qua theo dõi tim thai và kết quả siêu âm, tình trạng thiếu oxy hiện tại đã bước đầu ổn định.”

Bác sĩ vừa xem kết quả vừa thông báo, như trút được gánh nặng: “Tuy nhiên, việc theo dõi tiếp theo vẫn rất quan trọng.

May mắn là phát hiện sớm, nên mới có thể cứu chữa kịp thời. Trong tình huống này mà còn có thể hồi phục, quả thật hiếm thấy.”

Cuối cùng, vị bác sĩ không kiềm được cảm thán một câu, ông còn đang kiềm chế lắm rồi, lẽ ra phải nói đây là một phép màu mới đúng.

Hành nghề y nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ông sinh nghi ngờ về kiến thức cả đời mình.

Việc nam giới mang thai này quả thật không thể áp dụng chung một khuôn mẫu.

Trước đó, ông vì trong lòng không chắc chắn, nên theo thói quen nói ra kết quả xấu nhất, để thai phu có sự chuẩn bị tâm lý trước.

Omega, người đã khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, ngồi trong lòng người đàn ông thở phào một hơi.

Mũi cậu vẫn còn cắm ống thở oxy, lồng n.g.ự.c gầy yếu phập phồng, đôi mắt ánh lên vẻ đáng thương đẫm lệ.

Diêm Xuyên thả lỏng sự lo lắng, cảm nhận người trong lòng vẫn còn sợ hãi, ghé sát tai cậu nhẹ giọng làm dịu không khí: “Ngoan lắm, nhờ tiểu ba ba cẩn thận, phản ứng nhanh, em bé mới không sao.”

Giọng nói của người đàn ông rất nhỏ, chỉ có hai người họ nghe thấy.

Lâm Thính Vũ đưa ánh mắt mềm mại nhìn anh, cảm thấy mình được dỗ dành như một đứa trẻ, vừa ngại ngùng lại vừa rất đỗi ỷ lại.

Cậu dứt khoát nâng hai tay ôm lấy cổ anh, vùi khuôn mặt vào vai anh.

Tiểu nhóc hình như cũng cảm nhận được tâm trạng của ba ba, đúng lúc đá chân một cái.

Lâm Thính Vũ ngây người, vui vẻ buông một tay xuống xoa bụng, hoàn toàn yên tâm.

Nếu bác sĩ đã nói em bé không sao, cậu cũng lười quản nữa, dù sao có Diêm Xuyên ở đây, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện tiếp theo.

Đúng lúc này cậu cũng hơi mệt mỏi, hai ngày xa nhau cậu ngủ không ngon giấc, chẳng bao lâu đã bắt đầu lơ mơ trong lòng người đàn ông.

“Diêm tổng, còn một tình huống nữa cần phải nói với ngài.” Bác sĩ nhìn Lâm Thính Vũ một cái, quay sang vẻ mặt nghiêm túc với ông chủ.

Diêm Xuyên khẽ ‘ừ’ một tiếng, ra hiệu cho ông tiếp tục, tiện thể bảo A Võ lấy một chiếc áo khoác đến, đắp cẩn thận cho người trong lòng.

“Kết quả kiểm tra cho thấy, sự phát triển của đứa bé không được tốt lắm, hình thể nhỏ hơn so với thai nhi bình thường ở tháng này,” ông dừng lại một lát, rồi tiếp tục: “Các cơ quan trước mắt thì không có vấn đề, nhưng về sau có thể có biến động gì hay không, tôi không dám đảm bảo. Cơ thể mẹ cung cấp dinh dưỡng cho thai nhi không đủ, thân thể chắc chắn sẽ ngày càng quá tải.”

Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống, ánh mắt nhiễm vẻ lo lắng.

Từ trước đến nay, anh luôn rất chú trọng đến dinh dưỡng, đầu bếp trong nhà nấu ăn thay đổi món liên tục, anh cũng đã chăm sóc cậu từ lúc ban đầu nuốt không trôi thành ăn uống mở rộng khẩu vị.

Làm sao đã lâu như vậy, ba ba không thấy tăng được bao nhiêu thịt, mà đứa bé còn không được cung cấp đủ? Số đồ ăn đó đã đi đâu hết?

Cuối cùng sau khi trao đổi vài câu với bác sĩ, Diêm Xuyên liền đứng dậy ôm cậu về nhà.

Xe chạy rất ổn định suốt quãng đường, đến cửa nhà Lâm Thính Vũ vẫn chưa tỉnh.

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ say của cậu một lúc.

Trải qua chuyện này, thứ tình cảm mà anh chưa từng cảm nhận trước đây càng trở nên mãnh liệt hơn, anh không thể lý giải rõ ràng đó rốt cuộc là gì, không có manh mối.

Nhẹ nhàng lên lầu, vừa vào phòng đã thấy trên giường phòng để quần áo một mảnh hỗn độn, đến chỗ để đặt cậu xuống cũng không có.

Khoảnh khắc anh nhíu mày, cô giúp việc sợ bị hiểu lầm là lười biếng, vội vàng đi vào giải thích: “Diêm tổng, đây đều là Lâm tiên sinh làm ra, cậu ấy không nói làm dọn dẹp,” giảng đến đây cô có chút mồ hôi đầm đìa: “Chúng tôi cũng liền, không tiện động vào.”

Ánh mắt Diêm Xuyên giãn ra, sau một thoáng phản ứng, anh cụp mắt cười cười: “Không sao.”

Tủ quần áo đều sắp bị lục tung, xếp thành một cái tổ trên giường. Ai không biết còn tưởng rằng nhà anh có kẻ trộm.

Hành vi kỳ quái, nhưng lại rất đáng yêu.

Lâm Thính Vũ ngủ một giấc đến tận ngày hôm sau tự nhiên tỉnh, tinh thần cuối cùng cũng hồi phục chút ít.

Người đang hoảng loạn dễ bị rối trí, sau khi suy nghĩ được thông suốt, cậu cũng hiểu ra.

Hiện tại đang là giai đoạn cuối thai kỳ, vốn dĩ em bé chỉ còn thiếu pheromone, dẫn đến bản thân cậu cũng bị mất cân bằng pheromone.

Hơn nữa, thế giới này không có thuốc chế phẩm thay thế bổ sung, em bé rất dễ bị thiếu năng lượng, xuất hiện đủ loại bệnh vặt.

Thế nên sau khi trở về từ bệnh viện, ngoài việc mỗi ngày phải hít oxy khi rảnh, cậu còn rơi vào tình trạng ngủ li bì cả ngày, uể oải không có tinh thần.

Điều này khiến Diêm Xuyên lo lắng sốt ruột.

________________________________________

“Lâm Thính Vũ! Tiểu vương bát đản, em đứng lại đó cho tôi!” Tiếng quát lớn mang theo sự cưng chiều của Diêm Xuyên vang lên từ phòng khách 'gà bay chó sủa' của biệt thự.

Lúc này trong nhà, Omega đang chống eo đỡ bụng, chơi trò ‘anh đuổi em chạy’ với người đàn ông, giận dỗi vòng quanh cái bàn, né tránh cái ôm của anh.

“Tôi không cần!” Cậu không cam lòng yếu thế, hét lại với âm lượng tương đương.

Diêm Xuyên hướng sang bên trái, cậu liền hướng sang bên phải; anh hướng sang bên phải, cậu liền hướng sang bên trái.

Nhìn dáng vẻ lảo đảo đó của cậu, Diêm Xuyên thoáng chốc có chút tức giận dồn lên, cũng không đuổi theo nữa, lo lắng nói: “Thật là muốn mạng, em đừng va vào đâu!”

Tiểu thai phu hơi thở dốc, dừng lại, than vãn ầm ĩ.

“Dù sao tôi cũng không uống, thứ đó!” Cậu nhăn khuôn mặt nhỏ, nghĩ đến đã thấy khó chịu: “Ngửi thấy cái, mùi vị đó là tôi liền, muốn ói! Khó uống c.h.ế.t đi được!”

Diêm Xuyên lộ vẻ bất lực, chưa từng thấy chuyện gì khó giải quyết như vậy.

Từ lần trước trở về từ bệnh viện, anh đặc biệt coi trọng sự phát triển của thai nhi và tình trạng cơ thể thai phu quá tải.

Bác sĩ đã kê một loại dung dịch uống bổ sung dinh dưỡng để cải thiện sự hấp thu, có trợ giúp về mặt này.

Không ngờ tên nhóc này lại chê dung dịch uống khó uống, mỗi ngày ở nhà đấu trí đấu dũng với anh, lén lút đổ đi ở những nơi không bị nhìn thấy.

Lúc mới bắt đầu còn giả vờ giả vịt, giờ bị vạch trần rồi thì không thèm giả nữa, nói gì cũng không chịu uống.

Nhắc đến thứ đó là cậu ta liền như con lươn, muốn bắt cũng không được.

“Đó là bác sĩ kê cho em, em không uống cũng phải uống!” Anh kiên quyết thái độ, không thỏa hiệp, cố gắng giảng đạo lý: “Vì ai? Chẳng phải là vì sức khỏe của em và em bé sao.”

Lâm Thính Vũ mím môi, biểu cảm buồn bực, có một loại bất đắc dĩ không thể giải thích.

“Cái đó đối với tôi, căn bản là, vô dụng!” Cậu giãy giụa nói: “Uống vào miệng sẽ, khó chịu, cả ngày! Cơm còn không muốn ăn, thân thể tôi, tôi tự mình rõ ràng! Bác sĩ căn bản là, không hiểu!”

Đây là tình trạng mất cân bằng pheromone của cậu, Omega là thể chất đặc thù, không thể hoàn toàn dựa theo y học bên này để đánh giá.

Biện pháp duy nhất của cậu hiện giờ là mỗi ngày ăn cơm cho tốt, thứ kia vô dụng thì thôi, ngược lại còn ảnh hưởng đến khẩu vị của cậu, khổ không nói nên lời.

Hơn nữa, Omega chất lượng tốt không hề yếu ớt như vậy, cùng lắm là trong thời gian mang thai sẽ khó chịu một chút, không đến mức nguy hiểm đến sức khỏe thật sự.

Diêm Xuyên không thể lấy sức khỏe của hai cha con họ ra đánh cược, một lòng chỉ nghĩ nghiêm khắc tuân thủ lời dặn của bác sĩ.

“Em nói vô dụng là vô dụng?” Anh bất đắc dĩ nói: “Em còn giỏi hơn bác sĩ?”

Không hiểu sao, câu nói này của người đàn ông lại khiến Lâm Thính Vũ thấy nghẹn trong lòng, tủi thân không thể giải thích.

Môi cậu trề ra, vành mắt đỏ hoe: “Dù sao tôi, nói gì anh cũng, không tin!”

Cái này là cái gì với cái gì, sao lại suy diễn lung tung lên thế.

“……” Diêm Xuyên cứng họng, sợ nhất là cậu khóc.

Tư thế này vừa xuất hiện, nước mắt còn chưa chảy ra, khí thế của anh đã tiêu tan, khô khan dỗ dành: “Không phải không tin em.”

Omega khẽ ‘hừ’ một tiếng, dời tầm mắt đi, không vui.

Không khí cũng yên tĩnh lại.

Lúc này, cô giúp việc cầm theo một túi đồ, nhẹ nhàng đi vào.

Diêm Xuyên thấy sự chú ý của cậu hiện tại không còn đặt trên người mình nữa, ra hiệu với cô giúp việc, nhận lấy túi đồ.

Anh nhân lúc cậu không phòng bị, bước nhanh lên một bước, liền kéo cậu vào lòng.

Lâm Thính Vũ giật mình, sau khi phản ứng lại, giận trừng mắt nhìn người đàn ông, cố gắng bẻ tay anh đang giữ ở eo mình ra.

“Xem đây là cái gì.” Diêm Xuyên nhanh tay lẹ mắt, đặt món ngon trước mặt cậu.

Là món sơn trà xào đường cậu yêu thích nhất. Lúc đó anh đã đổi vài cửa hàng, chỉ có nhà này là ngon nhất.

Omega lập tức từ bỏ giãy giụa, nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh.

Gần đây vì sợ cậu ăn nhiều đồ ăn vặt, không ăn cơm, hấp thu dinh dưỡng không đủ, người đàn ông đã cấm đại bộ phận đồ ăn vặt của cậu. Hiện tại với cậu mà nói, thứ này quả thực có sức hấp dẫn trí mạng nhất.

Diêm Xuyên thấy cậu đã mắc câu, đáy mắt mang theo vẻ nắm chắc thắng lợi, anh ngang eo ôm cậu từ dưới đất lên, đi đến sô pha ngồi xuống.

Lâm Thính Vũ ngoan ngoãn nép vào lòng người đàn ông, miệng nhét đầy, hoàn toàn quên đi sự không vui vừa rồi.

Diêm Xuyên ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào người trong lòng. Tiểu gia hỏa tham ăn, dùng đồ ăn dỗ là hữu dụng nhất.

Thấy thời cơ chín muồi, cậu cũng đang vui vẻ, anh ghé sát tai cậu, thương lượng hỏi: “Ăn xong cái này, uống dung dịch uống nhé?”

Động tác nhai của Omega khựng lại, có chút buồn nôn, nhăn khuôn mặt nhỏ bé ghét bỏ lắc đầu, từ chối không chút do dự: “Ừm không cần.”

Biểu cảm Diêm Xuyên cứng đờ, giây tiếp theo túi đồ ăn trong tay Lâm Thính Vũ đã bị cướp đi.

“Không uống? Vậy không cho em ăn.”

“Ô ô ô anh còn, trả cho tôi…” Lâm Thính Vũ giả vờ khóc lóc làm nũng, vươn tay muốn lấy, nhưng cánh tay người đàn ông giơ lên cao, cậu với không tới.

“Uống hay không uống?” Diêm Xuyên hỏi với vẻ mặt không đùa giỡn.

Nghe ra anh nói thật, Omega chớp chớp mắt, l.i.ế.m liếm miệng, như là nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu: “Uống.”

Diêm Xuyên lúc này mới vừa lòng, đồ ăn lại được nhét vào tay cậu, an an tĩnh tĩnh nhìn cậu ăn.

Không ngờ cậu lại đồng ý sảng khoái như vậy. Sơn trà vừa xuống bụng, tiểu thai phu lập tức thay đổi, đúng là hạng nhất nói không giữ lời.

Lại làm anh đuổi từ đông sang tây, như thể đang đùa giỡn với anh. Đôi mắt to đảo tròn, vẻ mặt vừa nhìn đã biết không có chuyện gì tốt, trong lòng đang ủ mưu trò xấu.

Quả nhiên, vào ngày hôm sau, anh liền nhận được tin nhắn từ A Võ.

“Lão đại…” A Võ hai tay đan vào nhau, đứng trước bàn làm việc của Diêm Xuyên, chột dạ cúi đầu: “Đại tẩu anh ấy, lại về Tây Giao rồi.”

Động tác lật xem hợp đồng của Diêm Xuyên dừng lại, nhíu mày ngước mắt: “?”

“Anh ấy còn bảo tôi nhắn lại cho ngài một câu.” A Võ tránh đi ánh mắt đầy áp lực kia: “Khi nào ngài không ép anh ấy uống thứ khó uống đó nữa, anh ấy mới về.”

Nói xong lén lút liếc nhìn sắc mặt lão đại, vốn dĩ hắn còn muốn hỏi thứ đó là thứ gì, nhưng không dám mở miệng, sợ bị đánh.

Diêm Xuyên thở ra một hơi trầm nặng, nhắm mắt nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi: “Thật là một tổ tông, bụng to rồi còn chạy lung tung.”

Bây giờ quả thật là càng ngày càng kiêu ngạo.

Nghĩ đến đây, anh dừng lại ngẩng đầu hỏi: “Cậu ấy tự mình về bằng cách nào?”

“Ách…” Ánh mắt A Võ né tránh, ấp úng, trả lời mơ hồ không rõ: “Bảo tôi đưa về.”

Khuôn mặt lạnh lùng của Diêm Xuyên tựa như băng giá, tức giận đến mức cơ mặt run rẩy rất nhỏ, gân xanh thái dương giật giật.

A, cũng thật là lanh lợi.

 

back top