Ngày sinh nở càng ngày càng gần, Lâm Thính Vũ cảm thấy mình cũng trở nên ngày càng kỳ quái.
Giấc ngủ thì không có vấn đề gì, thậm chí còn dễ ngủ li bì, nhưng cậu luôn cảm thấy toàn thân sức lực bị rút cạn, không thể tỉnh táo được.
Cơ thể ngày càng khó chịu hơn, dù không làm gì, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi mọi lúc mọi nơi.
Khẩu vị giảm sút, những món ngày thường thích ăn cũng không muốn ăn, không còn loại dục vọng như trước.
Tinh thần trở nên dễ dàng căng thẳng, hô hấp không thuận phải hít oxy.
Cậu cũng không biết mình đang sợ hãi điều gì, hay đang sợ hãi mất đi điều gì.
Lời Diêm Xuyên nói lần trước là không cần em bé, cậu luôn thường xuyên mơ thấy, vẫn luôn không thể quên được.
Một mặt còn hơi giận, cảm thấy anh về sau chắc chắn không phải là một người cha tốt, một mặt lại cảm thấy mình có bệnh, không hiểu sao lại để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Lần đầu tiên đối mặt với chính mình như vậy từ nhỏ đến lớn, cậu hoàn toàn không biết phải làm sao.
Diêm Xuyên vẫn luôn giữ liên lạc với bác sĩ, nói rằng hai tháng cuối là khoảng thời gian tương đối gian nan.
Hiện tại chỉ còn chưa đến một tháng nữa là đến ngày dự sinh, anh không yên tâm, đã chuyển đại bộ phận công việc về nhà, ở nhà bầu bạn.
A Văn thì giúp anh chạy đôn chạy đáo hai nơi, tiếp nhận phần lớn những việc có thể.
Thời tiết dần trở lạnh, gió lạnh thổi vào miệng khi nói chuyện ở bên ngoài.
Diêm Xuyên kết thúc cuộc gọi ở vườn hoa nhỏ, đại não cũng trở nên tỉnh táo hơn nhiều.
Anh vừa mới buông điện thoại, chuẩn bị vào nhà, vai đột nhiên bị người ta nhảy lên vỗ một cái.
“Anh Xuyên!” Đồng Hữu khuôn mặt trắng trẻo cười hì hì.
Trên người cậu ta mặc một chiếc áo khoác lông vũ dày màu trắng gạo, khí chất vừa nghịch ngợm lại vừa non nớt, chỉ là môi có chút tái nhợt, như vừa mới khỏi bệnh.
Diêm Xuyên hơi bất ngờ, nhìn về phía sau thiếu niên, quả nhiên, là A Võ đưa cậu ta đến, còn đi kèm một xe bảo tiêu.
“Lại nghỉ học à?” Anh như một người lớn phải có trách nhiệm dẫn dắt đứa trẻ nghịch ngợm, cảm thán: “Sinh viên năm nhất các em rảnh rỗi vậy sao?”
“Không phải do ba em chọn trường học tốt,” Đồng Hữu lẩm bẩm than phiền: “Mỗi tuần chỉ có mấy tiết học như vậy, học xong là không có việc gì, nói gì mà sợ em mệt.”
Nói xong, cậu ta nhớ ra điều gì, ánh mắt có chút không tự nhiên, nhìn vào phòng trong, giả vờ tùy ý hỏi: “A Văn đâu, anh ấy không ở đây à?”
“À,” Diêm Xuyên vừa định nói người đang ở thư phòng, thì A Văn vừa lúc đi ra: “Kìa, đến rồi.”
Đi theo phía sau anh ta, còn có Lâm Thính Vũ nghe thấy động tĩnh xuống lầu.
A Văn toát ra vẻ thông minh lịch sự, chuyên chú công việc, ánh mắt ổn định rơi xuống mặt Đồng Hữu. Ánh mắt hai người giao nhau, lại không hẹn mà cùng dời đi.
“Lão đại, mọi thứ đã chuẩn bị xong.” A Văn báo cáo công việc với Diêm Xuyên.
Lâm Thính Vũ đứng ở trong phòng, lẳng lặng nhìn mấy người đang đứng ở vườn hoa, sự chú ý đều đặt trên người Diêm Xuyên và Đồng Hữu, thần sắc mang theo chút không vui khó hiểu.
Phòng cách âm rất tốt, cậu không nghe rõ một chữ nào họ đang nói.
Cái thiếu niên kia cậu cũng đã gặp qua, chính là lần trước ở công ty, lúc cậu cãi nhau với Diêm Xuyên, Diêm Xuyên đã rất ôn nhu với cậu ta.
Giác quan thứ sáu của con người rất kỳ diệu, Đồng Hữu chú ý đến ánh mắt kia, bản năng phản ứng quay đầu nhìn qua.
Đôi con ngươi trong suốt của cậu ta mở to, có thoáng chốc thất thần: “Cậu ấy là ai?” Cậu ta tò mò hỏi, lại lẩm bẩm: “Cậu ấy thật đáng yêu.”
Nói xong nhìn về phía Diêm Xuyên, hiển nhiên câu hỏi này là dành cho anh.
Diêm Xuyên theo ánh mắt dời đi, trong ánh mắt không tự chủ được lộ ra chút ôn nhu.
Omega nhất thời chưa kịp phản ứng lại từ suy nghĩ, thấy người đàn ông phát hiện ra mình, có một loại hoảng loạn bị bắt quả tang, vội vàng xoay người đi vào phòng khách.
Diêm Xuyên cũng thu hồi tầm mắt, dường như đang suy nghĩ cách trả lời câu hỏi của Đồng Hữu.
Thiếu niên trước mắt này là con trai của đại ca, hay có thể nói là con của cha nuôi anh.
Năm đó anh được cứu khi đứa bé này còn chưa ra đời. C
ha nuôi anh mãi không có con, khó khăn lắm mới có được đứa con một vào tuổi trung niên, cưng chiều hết mực.
Chỉ là đứa bé này từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, lớn lên trong lồng kính, mười mấy tuổi mới bắt đầu để nó tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Để nó khỏe mạnh, ông đã cầu thần bái Phật, thỉnh thầy cúng, ngay cả cái tên cũng là lấy chữ 'Hữu' (phù hộ).
Thời gian anh ở chung với cậu ta thật ra không nhiều, nên cũng không thân thiết đến mức có thể kể hết mọi chuyện riêng tư.
Sau vài lần cân nhắc, anh cười lấp lửng: “Cái này phải xem cậu ấy, muốn là gì của tôi.”
Nói ra có một sự không tự tin khó hiểu.
Đồng Hữu càng tò mò hơn, cậu ta chưa từng thấy biểu cảm như vừa rồi trên mặt anh Xuyên, hơn nữa người kia còn ở trong nhà anh Xuyên, thân phận chắc chắn không bình thường.
Ít nhất đối với anh Xuyên mà nói, là đặc biệt.
Lâm Thính Vũ đi vào phòng khách, liền dừng bước.
Không biết tại sao, rõ ràng Diêm Xuyên và thiếu niên kia không làm gì cả, nhưng cậu cứ cảm thấy chói mắt, không thoải mái.
Cậu có phải là quản quá rộng rồi không, họ lại không phải…
Chẳng lẽ là sự chiếm hữu của Omega đối với Alpha trong thời gian mang thai?
Không đúng, cậu lại không phải Alpha.
Đầu óc Lâm Thính Vũ rối loạn, vẫn cảm thấy rất khó chịu, dứt khoát lại quay lại.
“Diêm Xuyên.” Cậu đấu tranh một hồi, đẩy cửa hé ra một khe hở gọi: “Eo tôi hơi, đau, anh vào được, không?”
“Được, tôi đến ngay.” Diêm Xuyên hữu cầu tất ứng với cậu, ra hiệu với A Văn: “Cậu đi cùng tiểu thiếu gia.”
Nói xong vội vàng đi vào phòng.
Đồng Hữu tò mò nhìn vào trong, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cậu ta đến tìm anh Xuyên chơi, đều bị giao cho cấp dưới chăm sóc. Cậu ta đã quen rồi, hơn nữa mỗi lần đều là...
Nghĩ vậy, cậu ta thu hồi tầm mắt, nhìn về phía A Văn dáng người thẳng tắp, trầm mặc ít lời đang đứng bên cạnh mình.
Làm như thể mình chuyên môn đến tìm anh ta vậy...
Ánh mắt Đồng Hữu có chút né tránh, thần sắc thay đổi so với vẻ ngoan ngoãn vừa rồi trước mặt Diêm Xuyên, lộ ra vẻ kiêu căng:
“Đi thôi,” cậu ta hơi ngạo mạn, ra lệnh như thể: “Đi cùng tôi mua kem.”
Ánh mắt tuấn lãng của A Văn khẽ nhíu lại, há miệng rồi vẫn khuyên: “Tiểu thiếu gia, thời tiết này cậu không thể ăn.”
Bước chân Đồng Hữu đang đi chợt dừng lại, xoay người bình tĩnh nhìn chằm chằm A Văn, hoàn toàn không còn dáng vẻ cười hì hì vừa rồi, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng và nghiêm khắc đối với người dưới quyền dám phạm thượng.
“Hứa Tắc Văn, anh lại muốn quản tôi đúng không?” Ngữ khí cậu ta mang tính uy hiếp: “Việc của tôi ai cần anh lo?”
Lần nào cũng như thế này, anh ta là thân phận gì, mình dựa vào cái gì phải nghe lời anh ta.
A Văn bất đắc dĩ thở dài một hơi, cúi đầu, môi mỏng khẽ mở: “Không dám.”
Đồng Hữu giận hừ một tiếng, lại tự đi tiếp, người đàn ông phía sau không rời một tấc đi theo.

