OMEGA NÓI LẮP XUYÊN ĐẾN NƠI KHÔNG CÓ ABO, LẠI VÔ TÌNH MANG THAI VỚI LÃO ĐẠI

Chương 37

Đầu óc hôn mê, lồng n.g.ự.c buồn nôn muốn ói, khoang mũi ngửi thấy mùi ẩm ướt trộn lẫn gió biển.

Lâm Thính Vũ khẽ hé mở mi mắt, cảm giác mọi thứ mờ ảo, cố gắng chớp mắt vài cái, tầm nhìn mới dần rõ ràng.

Cậu lắc đầu, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, thần sắc mê mang, nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang nằm trên boong một chiếc thuyền lớn cũ nát.

Vừa định chống tay xuống đất đứng dậy, cánh tay rã rời vừa động, cậu mới phát hiện chân tay mình đã bị dây thừng trói chặt, hoàn toàn không có sức lực.

Cổ tay và mắt cá chân trắng nõn của cậu hằn lên những vệt đỏ rõ rệt, siết chặt đến mức cậu cố sức giãy giụa vài cái, chỉ thấy đau rát, nút thắt vẫn không hề suy suyển.

Chuyện gì đang xảy ra?

Lâm Thính Vũ cuối cùng cũng ý thức được tình cảnh của mình, sắc mặt hoảng loạn, bắt đầu trở nên sợ hãi.

Cậu nhớ rõ mình đang dạo trung tâm thương mại, sau đó đi vào nhà vệ sinh, rồi sau đó...

Sau đó không biết bằng cách nào lại đến được nơi này.

Cậu sợ tới mức vành mắt đỏ hoe, ngay cả hơi thở cũng trở nên hỗn loạn, không ngừng vặn vẹo cổ tay.

Nơi này cách bờ biển không xa, nhưng phóng tầm mắt nhìn qua, không có một bóng người, ngay cả một sinh vật sống cũng không thấy.

Cậu sẽ bị đưa tới đâu, lại sẽ bị bán đi đâu? Sao lại xui xẻo gặp phải chuyện này.

“Cứu mạng...” Lâm Thính Vũ run rẩy kêu cứu, cảm giác tuyệt vọng trào ra từ đáy lòng: “Có ai không?”

Nước mắt cậu tuôn rơi, làm ướt hàng mi dài, làn da non mềm bị dây thừng cứa ra những vết m.á.u nhàn nhạt.

Trong giờ phút nguy nan này, trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt đáng tin cậy của Diêm Xuyên.

Cậu nhớ anh, nhớ Nhạc Nhạc, hối hận vì đã không nghe lời anh, thành thật để anh đưa về.

Ngay khoảnh khắc Lâm Thính Vũ sắp suy sụp, ‘bọn buôn người’ trong khoang thuyền dường như nghe thấy động tĩnh, một bóng người xuyên qua tấm kính mờ mịt, không nhanh không chậm tiến lại gần cậu.

“Tiểu tử, mày coi như đã tỉnh.” Một giọng nam trung niên chứa đầy sự tang thương, không có ý tốt vang lên.

Lâm Thính Vũ đang treo đầy nước mắt, kinh hãi nhìn qua. Đồng tử cậu đột nhiên co lại, thần sắc sợ hãi dần chuyển thành hoang mang khó hiểu.

“Ông là...” Cậu lẩm bẩm, nhìn người ‘bắt cóc’ đang đứng yên trước mặt: “Ông là, Lữ Thịnh Lương...”

Người này cậu đã gặp qua, chính là người đàn ông trung niên hôm đó cậu nhìn thấy trong phòng khách nhà Diêm Xuyên.

Lúc đó Diêm Xuyên còn cáu gắt vì ông ta tự tiện xông vào, dẫn đến việc cậu buồn bã và vỡ ối sớm.

Nhưng vì sao người này lại xuất hiện ở đây, lại vì sao muốn bắt cậu? Ông ta rốt cuộc là ai, có quan hệ gì với Diêm Xuyên?

Hơn nữa, vẻ ngoài của ông ta trông khác hẳn lúc đó, như đã trải qua một biến cố lớn.

Tóc bạc trắng, mắt lờ đờ, ngay cả màu da cũng vàng vọt hơn, phảng phất già đi mười mấy tuổi chỉ trong chốc lát.

Trang phục càng thêm tiều tụy, chật vật, tinh thần cũng biến mất không còn tăm hơi.

“Ông trói tôi, làm gì?” Từ đôi mắt đục ngầu, hung ác và tàn nhẫn kia, Lâm Thính Vũ nhìn ra nguy hiểm, co rúm lại tránh né: “Ông có mục đích gì?”

Vấn đề này dường như chạm đến giới hạn của người đàn ông.

Biểu cảm trên khuôn mặt ông ta đột nhiên trở nên hung tợn vô cùng.

Mang theo hận ý nghiến răng nghiến lợi ngồi xổm xuống, một tay túm lấy cổ áo Lâm Thính Vũ, sức lực lớn đến mức gần như nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất.

“Mày có biết thằng họ Diêm đó hại tao thảm đến mức nào không?!”

Ông ta phẫn hận nói, nước bọt gần như muốn b.ắ.n vào mặt cậu bé:

“Mày có biết nó đáng ghét đến mức nào không?! Nó chính là một con ch.ó hoang có thù tất báo, vong ân bội nghĩa!”

Đôi mắt Lữ Thịnh Lương đầy tơ m.á.u như sắp trợn ra ngoài.

Lâm Thính Vũ sợ tới mức rụt cổ, nhắm chặt hai mắt, hơi thở và thân thể đều không ngừng run rẩy.

“Gọi điện thoại!”

Ông ta đột nhiên quát, lấy điện thoại ra, đưa tới trước mặt Lâm Thính Vũ, như là không thể chờ đợi thêm một khắc nào: “Không muốn c.h.ế.t thì gọi điện thoại bảo thằng họ Diêm đó lấy cái mạng của nó tới cứu mày!”

Omega nhát gan sợ tới mức bật ra tiếng kêu kinh hãi ngắn ngủi, sợ hãi co thành một cục, cắn chặt môi, sợ mình lại phát ra bất cứ âm thanh gì chọc giận kẻ bắt cóc này.

“Ông, ông bắt nhầm người rồi,” Cậu run rẩy nói: “Tôi và anh ấy, đã không còn, quan hệ... Anh ấy sẽ không đến, anh ấy không, quan tâm tôi...”

Có lẽ tận sâu trong lòng cậu thật sự nghĩ như vậy, lời này nói ra đặc biệt rõ ràng, ngữ khí càng tràn ra sự chua xót.

Cậu không nghĩ Diêm Xuyên sẽ không màng sinh mạng nguy hiểm chạy tới cứu cậu.

Lữ Thịnh Lương không muốn phí lời với kẻ nói lắp này, trên mặt rõ ràng không kiên nhẫn, gầm gừ uy hiếp: “Tao bảo mày, gọi!”

Lâm Thính Vũ đột nhiên run lên, môi sợ tới mức tái nhợt, nhưng vẫn lắc đầu c.h.ế.t sống không chịu. Người này muốn làm hại Diêm Xuyên, cậu không thể gọi, không thể.

Cậu còn muốn giãy giụa khuyên nhủ điều gì đó, miệng còn chưa kịp mở, ‘bốp’ một tiếng giòn vang, khuôn mặt trắng nõn chịu một cái tát hung hãn.

Lâm Thính Vũ bị đánh lệch đầu, đầu óc ong ong, suýt chút nữa mất đi ý thức. Má cậu sưng đỏ lên nhanh chóng, đau rát bỏng, khóe miệng rỉ ra vết máu.

“Mẹ nó lề mề! Xương cốt còn cứng lắm nhỉ.” Lữ Thịnh Lương nghiến răng nghiến lợi giận mắng: “Có quan hệ hay không, để thằng Diêm Xuyên tự nó định đoạt! Mày bớt nói nhảm với tao!”

________________________________________

Cách đó hàng chục cây số, tại sở cảnh sát tư nhân.

Mọi sĩ quan mặc đồng phục đều vô cùng vội vàng, bận rộn chạy qua các phòng ban.

Điện thoại không ngừng reo lên, thời gian cấp bách đến mức không dám chậm trễ một khắc nào.

Toàn bộ sở cảnh sát, thậm chí cả cục trưởng, đều chìm trong không khí nặng nề, thông qua cơ sở dữ liệu giám sát và thông tin có thể tra xét để tiến hành phán đoán chặt chẽ.

Diêm Xuyên ngồi trên ghế phòng khách VIP, ánh mắt nặng nề sắc mặt càng thêm âm lãnh.

Trước mặt anh là ly trà nóng, không hề động đến.

Đầu ngón tay anh gõ có quy luật trên bàn, phát ra tiếng ‘cốc cốc’, cho dù anh ngụy trang nhẫn nhịn đến đâu, cũng có thể nhìn ra sự phẫn uất và nóng nảy giờ phút này.

Sự nhẫn nại của anh đang bị bào mòn từng chút một.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chạy bộ lớn và mạnh mẽ, cửa phòng khách VIP bị đẩy mạnh ra.

A Võ thần sắc nôn nóng xông vào, thở hổn hển nói: “Lão đại! Đã tìm thấy vị trí của Lữ Thịnh Lương, mợ chủ quả thực là bị hắn bắt đi.”

Đầu ngón tay Diêm Xuyên đang gõ đột nhiên dừng lại, anh đứng dậy khỏi ghế và sải bước đi ra ngoài.

Lữ Thịnh Lương đã từng có chút địa vị xã hội, tuy hiện tại thân bại danh liệt, phong cảnh không còn, nhưng vẫn có người nguyện ý cứu mạng, giúp hắn lần cuối. D

iêm Xuyên giờ phút này hối hận nhất, chính là nể tình nghĩa phụ, không làm sự tình tuyệt tình.

Anh cũng hối hận tại sao thái độ lúc ấy của mình không cứng rắn một chút, tại sao không dỗ dành thêm, dỗ dành biết đâu cậu ấy đã để anh đưa về.

Anh hiện tại hận không thể tát c.h.ế.t chính mình, lần đầu tiên cảm nhận được cái tư vị canh cánh trong lòng này.

________________________________________

Trong khoang thuyền cũ nát và tĩnh lặng.

Lâm Thính Vũ bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân, dựa ngồi ở góc phòng đầy bụi bặm, vết m.á.u bên môi đã khô lại và đóng vảy.

Cậu nửa nhắm mắt, sự đau rát trên mặt vẫn còn đó, miệng lưỡi khô nứt, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi đến mức ngay cả sức lực giãy giụa cũng không còn.

Nghe tiếng gió biển rít gào bên ngoài khoang thuyền, một cảm giác bi thương đột nhiên dâng lên.

Nếu cậu c.h.ế.t ở đây, sẽ trở lại thế giới ban đầu, hay là thật sự cứ như vậy mà c.h.ế.t đi?

Nhưng Nhạc Nhạc của cậu còn nhỏ như vậy, cậu còn chưa nhìn thấy con lớn lên, còn chưa nghe thấy con gọi một tiếng ba ba...

Lữ Thịnh Lương ngồi trên chiếc ghế mục nát, trên tay cầm một thanh d.a.o thép qua lại lau chùi.

Trong mắt ông ta đầy khao khát báo thù, cả người tản ra một loại điên cuồng muốn đồng quy vu tận.

Ông ta dùng con d.a.o thép trêu chọc và đe dọa Lâm Thính Vũ. Đột nhiên một tiếng ‘tích tích’ vang lên từ thiết bị nào đó trên người ông ta.

“Tới rồi.”

Lữ Thịnh Lương cúi người nắm lấy sợi dây trói cổ tay Lâm Thính Vũ, kéo cậu từ dưới đất đứng dậy, thô bạo lôi cậu ra khỏi khoang thuyền, đứng trên boong tàu.

Gió biển thổi tới, làm mái tóc mềm mại màu hạt dẻ của cậu rối tung, cùng khuôn mặt ‘chiến tổn’ kia, trông vô cùng đáng thương và khiến người ta đau lòng.

Lữ Thịnh Lương không đặt tâm trí vào con tin, đôi mắt đục ngầu tràn ngập cảnh giác, nhìn quét mọi thứ đang diễn ra trên bờ cách đó không xa.

Không thấy cảnh sát, chỉ có hàng chục chiếc xe đen, đỗ thành một hàng dài trên con đường cạnh bãi cát. Những người áo đen mênh m.ô.n.g từ trên xe bước xuống.

Tất cả đều là thủ hạ của Diêm Xuyên. Quả thật là không ít, thật sự quá khí thế.

Lữ Thịnh Lương nghiến răng trong lòng, một tay khóa chặt cổ Lâm Thính Vũ, mặt d.a.o thép dán vào mặt cậu bé.

“Thằng nhóc, người đàn ông của mày quả thật lợi hại, phong cảnh như vậy.”

Ánh mắt ông ta âm lãnh, đầy ghen tị: “Mày có biết không, vị trí đó, vốn dĩ thuộc về tao!”

Xa xa, đám người tiến lại gần về phía con thuyền, người dẫn đầu là một bóng dáng cao lớn nổi bật giữa đám đông.

Khi anh càng lúc càng gần, Lâm Thính Vũ nhận ra người này, bộ vest anh đang mặc, cậu cũng vô cùng quen thuộc, mới thấy qua hôm nay.

Con thuyền lớn mà họ đang ở, không biết từ khi nào đã đậu sát vào chỗ nối với bến tàu.

Trời tối sầm xuống, gần về chiều tối, gió lạnh hòa lẫn hơi nước biển, thổi ướt khuôn mặt.

Ngay khi hai bên gần như có thể phân biệt rõ mặt nhau, Lữ Thịnh Lương đặt thanh d.a.o lên cổ Lâm Thính Vũ, lớn tiếng hô lớn đưa ra điều kiện với đám người.

“Diêm Xuyên! Mày không muốn thằng tình nhân nhỏ của mày bị một d.a.o cắt cổ! Mày tự mình tới đây một mình! Những người khác! Đều lùi xa cho tao!”

Diêm Xuyên ở phía xa không nhìn rõ biểu cảm, anh dừng bước, không chút do dự nâng cánh tay ra hiệu, thủ hạ phía sau lần lượt dừng chân.

Lâm Thính Vũ hai mắt khô khốc khó chịu, nhưng lại ánh lên chút nước, nhìn người đàn ông khiến cậu an tâm kia càng ngày càng gần.

Rõ ràng cậu vẫn đang ở trong nguy hiểm, nhưng nhìn thấy anh dường như cậu không còn sợ hãi nữa.

Khuôn mặt anh tuấn kia dần trở nên rõ ràng, Lâm Thính Vũ không nhịn được sự tủi thân trong lòng, nấc lên, nhưng không có nước mắt.

Ánh mắt Diêm Xuyên sâu thẳm rơi xuống gò má bị thương của cậu bé, đáy mắt xẹt qua một tia sát ý, vết sẹo trên trán anh càng theo cảm xúc d.a.o động, run rẩy ẩn ẩn.

Một người anh quý trọng như vậy, cưng chiều như đặt trong tim, một sợi tóc cũng không nỡ làm tổn thương, hiện tại lại bị đánh thành ra thế này.

Anh cố nén phẫn nộ, vẫn duy trì sự thong dong bình tĩnh bề ngoài, nếu bỏ qua những đường gân xanh đang nổi lên trên trán.

“Ông muốn cái gì, tôi đều có thể cho ông.” Diêm Xuyên cố nén sự đau lòng đang càn quét, không muốn dây dưa thêm một chút nào, dứt khoát mở lời: “Chỉ cần ông thả cậu ấy.”

Lữ Thịnh Lương nghe xong lời này, chợt cười lớn, cười đến khoa trương tột độ: “Tao muốn cái gì? Tao muốn cái mạng của mày!” Ông ta nói đến mấy chữ sau, sắc mặt lại chợt trở nên hung ác.

 

Diêm Xuyên ánh mắt nặng nề, không hề sợ hãi nhìn thẳng ông ta.

Lực uy h.i.ế.p trời sinh trên người anh, làm anh trông không giống như đang ở vào thế bị động.

“Nhị gia, ông và tôi quen nhau nhiều năm như vậy, ông không rõ tôi là người thế nào sao?” Anh nói, tầm mắt lơ đãng đảo qua Lâm Thính Vũ: “Mạng của tôi, không dễ lấy như vậy đâu.”

Lữ Thịnh Lương dừng lại, cười khẩy, động con d.a.o đang đặt trên cổ cậu bé: “Mày chẳng lẽ mặc kệ sống c.h.ế.t thằng tình nhân nhỏ của mày?!”

“Ông cũng nói cậu ấy chỉ là tình nhân của tôi.”

Diêm Xuyên nhanh chóng tiếp lời, sắc mặt không đổi: “Một tình nhân mà thôi, ông thật sự cho rằng cậu ấy quan trọng với tôi đến mức nào?

Dựa vào cái gì cho rằng, tôi sẽ vì sống c.h.ế.t của cậu ấy, mà đem mạng mình đáp vào?

Ông hiện tại thu tay lại thì cũng chỉ là ngồi tù, tôi cũng sẽ bỏ qua chuyện cũ, cố gắng giúp ông giảm án, ông cần phải nghĩ kỹ.”

Chỉ là, tình nhân?

Lâm Thính Vũ trải qua lâu như vậy giày vò, khuôn mặt vốn đã khó coi lại càng thêm xám trắng, như rơi xuống động băng.

Trong mắt cậu tràn ngập nước mắt, trái tim như bị thứ gì đó siết chặt, đau nhói từng cơn, nỗi thống khổ bi thương đến c.h.ế.t lặng quấn quanh toàn bộ thần kinh.

Ngay cả vết thương trên mặt, cũng không còn cảm thấy đau đớn.

Cái gì mà tình nhân, cậu rõ ràng ngay cả tình nhân cũng không phải, chỉ là một người không đáng kể đối với anh.

Môi cậu bị cắn ra một loạt dấu răng rất sâu, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, nước mắt lại giống như hạt châu đứt dây rơi xuống.

Hô hấp Diêm Xuyên cứng lại, đối diện với đôi mắt bị tổn thương kia, tâm thần vốn ổn định lập tức hoảng loạn.

Một người nhát gan như vậy, bị d.a.o kề cổ còn không khóc, lại vì câu nói của anh mà đau khổ đến mức này.

Lữ Thịnh Lương nghe xong lời nói thề thốt vừa rồi của anh, có khoảnh khắc động lòng, thật sự hoài nghi phán đoán của mình.

Nhưng ngay sau đó lại chợt nghĩ đến điều gì, biểu cảm trở nên kiên định.

“Ha, nếu mày thật sự không để tâm sống c.h.ế.t của nó.” Ông ta âm hiểm nhìn Diêm Xuyên, lưỡi d.a.o lướt qua cổ mảnh khảnh của Lâm Thính Vũ, tạo ra một vết m.á.u nhợt nhạt: “Sẽ không nhanh như vậy chạy tới!”

“Đừng làm tổn thương cậu ấy!” Diêm Xuyên trầm giọng gầm lên, sự vội vàng trong lòng khiến anh không còn ngụy trang: “Ông muốn tôi thế nào, tôi sẽ làm theo tất cả những gì ông nói.”

Đôi mắt đục ngầu của Lữ Thịnh Lương hơi nheo lại, như là đang chơi một trò chơi thú vị, nhắc lên hứng thú.

“Trên người mày có mang d.a.o đúng không?” Ông ta lười nhác nói: “Lấy ra.”

Ánh mắt Diêm Xuyên không chút gợn sóng liếc nhìn ông ta, từ túi trong áo vest lấy ra một con d.a.o gập sắc bén. Ấn nút, lưỡi d.a.o sắc lẹm trơn tru bật ra.

Đó là một con d.a.o cực giống d.a.o găm quân đội, sắc như cắt sắt, ngoại hình cũng rất đẹp mắt và ngầu.

Anh nắm chặt nó trong tay, tăng thêm một vẻ mạnh mẽ đặc trưng của quân đội cho khí chất vốn đã phi phàm.

Lữ Thịnh Lương mang theo nụ cười hưng phấn ẩn hiện, con d.a.o thép đang đặt trên cổ Lâm Thính Vũ, từ từ chuyển sang vai cậu.

Chợt! Chuyển thành tư thế đ.â.m vào.

Sợ tới mức Diêm Xuyên thân hình run rẩy, suýt chút nữa xông lên. Thấy ông ta chỉ làm bộ, rồi kịp thời dừng lại.

“Đâm nó, hay là mày đ.â.m chính mình?” Lữ Thịnh Lương u ám nói: “Tự mày chọn ~ Đếm ngược ba ~”

Ánh mắt Diêm Xuyên nhíu lại, trầm mặc không nói, đôi mắt hẹp dài rung động vài lần, môi mỏng mím chặt, như là đang chờ đợi thời cơ nào đó.

“Hai ~”

Lâm Thính Vũ hướng về phía người đàn ông lộ ra nụ cười chua xót, thất vọng nhắm hai mắt lại.

“Một ~”

Hơi thở cậu nặng nề, làm tốt việc chuẩn bị nghênh đón đau đớn và cái chết.

‘Phập’ một tiếng, kim loại đ.â.m vào da thịt, nhưng đợi rất lâu, đau đớn trên người vẫn không truyền đến.

 

back top