Diêm Xuyên bị thương không tính là quá nặng, chủ yếu là mất m.á.u quá nhiều.
Vị trí và góc độ của nhát đ.â.m đều nằm trong tính toán của anh, không làm tổn thương đến yếu huyệt, tuy nhiên cũng thật sự có yếu tố đánh cược.
Để trấn an mợ chủ đừng quá lo lắng, A Võ cũng tiện miệng nói, vết thương này đối với lão đại mà nói, hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ.
Ngược lại, điều này chỉ khiến Lâm Thính Vũ nghe xong càng thêm đau lòng.
Đến bệnh viện, sau khi khâu lại cẩn thận, anh cần nằm viện một tuần để tránh nhiễm trùng.
Diêm Xuyên đã tỉnh lại vào sáng hôm sau.
Lâm Thính Vũ thức cả đêm canh bên giường anh, giống như đêm anh sinh Nhạc Nhạc trước kia.
Hai người ở trong cùng một không gian, đối diện nhau mà không nói lời nào.
Dù trong lòng có ngàn lời muốn nói cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nửa thân trên Diêm Xuyên quấn băng gạc, tạm thời không thể dính nước, mọi sinh hoạt đều do Lâm Thính Vũ cẩn thận lau rửa giúp anh.
Nhìn những vết thương nhỏ ở khóe miệng và vết trầy xước đang đóng vảy trên cổ cậu bé, trong lòng Diêm Xuyên dâng lên sự tự trách.
Vốn dĩ cậu có thể an ổn, sống cuộc đời bình lặng của mình, là anh đã kéo cậu vào những tranh chấp này.
Nếu không phải vì anh, cậu đã không phải trải qua khoảnh khắc kinh hồn bạt vía, nguy hiểm như vậy.
May mắn cuối cùng không xảy ra chuyện gì, bằng không anh sẽ hối hận cả đời.
Lâm Thính Vũ không biết người đàn ông đang nhìn chằm chằm mình mà suy nghĩ gì. Sống sót sau tai nạn khiến đầu óc cậu rối bời, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh rõ ràng, nhưng cậu nghĩ nên đợi anh xuất viện rồi nói.
Ngày thứ hai Diêm Xuyên nằm viện, bảo mẫu gọi điện thoại đến, nói rằng bé Nhạc Nhạc cứ khóc mãi, hai ba ba đều không ở bên cạnh, đứa trẻ rất không có cảm giác an toàn.
Vì nghĩ cho con, Lâm Thính Vũ biết Diêm Xuyên đã ổn định, cậu chọn về nhà để ở bên cạnh con, còn bên này sẽ nhờ A Võ và hộ công chăm sóc.
Vừa hay cậu cũng muốn suy nghĩ kỹ về những dự định tiếp theo.
Người nào đó đang phải nằm viện, mắt trông theo vợ rời đi, lưu luyến nhưng vẫn phải giả vờ rộng lượng.
Anh trải qua mỗi ngày bằng cách nhìn những tấm ảnh hai cha con được bảo mẫu gửi qua, không màng vết thương hay đau đớn, chỉ mong ngày tháng trôi qua thật nhanh để anh có thể xuất viện về nhà.
________________________________________
Bảy ngày sau, giữa trưa. Chiếc Bentley màu đen từ từ dừng trước cổng biệt thự.
Diêm Xuyên bước xuống xe, chịu đựng sự khó chịu nhẹ từ vết thương, bước chân nhanh chóng, nóng lòng đi thẳng vào nhà, lên tầng hai.
Anh đến phòng trẻ con nhìn Nhạc Nhạc trước, đứa bé đang ngủ, nhưng không thấy bóng dáng ba nhỏ của nó.
Sau đó anh lại tâm tâm niệm niệm đi tìm trong phòng ngủ một vòng, vẫn không có thu hoạch.
“Lâm Thính Vũ đâu?” Diêm Xuyên xuống lầu, quay sang hỏi A Võ đang chờ ở phòng khách.
“Mợ chủ?” A Võ sửng sốt, chợt nhớ ra: “À, mợ chủ sáng nay về Tây Giao lấy...”
“Cái gì?!” Lời anh còn chưa dứt đã bị Diêm Xuyên lạnh giọng cắt ngang.
Trơ mắt nhìn lão đại vội vã chạy ra ngoài, A Võ cũng vội vàng muốn đuổi theo giải thích.
“Không phải, lão đại!”
Diêm Xuyên đi đến bên cạnh xe rồi đột nhiên dừng lại, thần sắc nghiêm nghị, trong lòng không hề có sự tự tin.
Anh suy nghĩ một hồi, dứt khoát xoay người vào nhà lên lầu, quấn đứa bé đang ngủ trong tã lót, ôm xuống cùng.
A Võ mấy lần muốn nói lại thôi, thấy Diêm Xuyên không nói một lời, không có ý định phản ứng mình, đành phải đứng tại chỗ nhìn anh bận rộn lên xuống, sau đó thành thật lái xe cho anh.
Anh ta nghĩ thông rồi, có gì mà phải giải thích, anh ta nhìn không thấu hai vợ chồng này.
Lần trước không hiểu sao chia tay, chắc chắn là cãi nhau. Sau đó lại xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng nên làm hòa đủ rồi.
Xem tư thế này của lão đại là muốn đi bắt người về, nói không chừng làm anh ấy hiểu lầm lần này, còn có thể sớm một chút hòa hảo, gia hòa vạn sự hưng.
Khỏi phải bé Nhạc Nhạc phải sống những ngày hoặc là ba nhỏ không ở, hoặc là ba lớn không ở nữa.
Nhạc Nhạc rất quen thuộc với vòng tay của ba lớn, giấc ngủ không hề bị ảnh hưởng, bị đưa vào trong xe ngay cả mày cũng không nhăn một cái.
Diêm Xuyên cũng rón rén tay chân, sợ quấy rầy tiểu tử.
Trong lòng anh vừa chua xót vừa nghẹn khuất không hiểu.
Lão tử có thể vì cậu mà ngay cả cái mạng cũng không cần, Lâm Thính Vũ mày còn muốn chạy, thật là đủ nhẫn tâm.
Cho dù cảm thấy thiệt thòi, cảm thấy liên lụy anh vào hoàn cảnh nguy hiểm, anh cũng muốn làm một khối cao dán chó, không có khả năng buông tay.
Cho dù không muốn ở bên cạnh anh nữa, nhìn vào mặt đứa con, hẳn cậu cũng sẽ mềm lòng đi.
Đây là lần đầu tiên Diêm Xuyên không tự tin như vậy, lo trước lo sau.
Chờ nhìn thấy tòa kiến trúc quen thuộc kia, anh càng trở nên căng thẳng lo lắng.
Lâm Thính Vũ đang gấp gọn quần áo trong tay, bỏ vào vali. Trên mặt cậu không có biểu cảm gì, dường như trong lòng đang chứa đựng chuyện, vừa ngẩn ngơ vừa thu dọn.
Đúng lúc cậu đang ngẩn người, cánh cửa ‘cốc cốc’ vang lên. Cậu lấy làm nghi hoặc, còn tưởng rằng là chủ nhà đến mặt đối mặt nói chuyện trả phòng, vội vàng đi qua mở cửa.
Nhìn rõ người đến khoảnh khắc, nụ cười giả lả lịch sự trên mặt cậu cứng đờ, có chút há hốc mồm.
“Anh, anh sao lại tới?” Lâm Thính Vũ đánh giá hai cha con đột nhiên xuất hiện, lo lắng nói: “Anh mới xuất viện, không về nhà, tới đây làm gì? Còn mang theo, Nhạc Nhạc nữa?”
Diêm Xuyên ôm đứa bé, mắt đen bình tĩnh nhìn người khiến anh ngày đêm thương nhớ này, nhất thời không biết nên mở lời thế nào, môi mỏng khép mở, cuối cùng có chút nhụt chí.
“Không mời tôi vào ngồi sao?” Ngữ khí anh mang theo sự đáng thương khó hiểu.
Đôi mắt Lâm Thính Vũ chớp vài cái, không biết sao, lại nhìn ra chút ủy khuất từ khuôn mặt vốn dĩ luôn trầm ổn lạnh lùng kia.
Chẳng lẽ là vì anh còn bị thương, sắc mặt quá kém nên cậu sinh ra ảo giác?
Cảm nhận được tin tức tố của ba nhỏ, Nhạc Nhạc nhíu khuôn mặt nhỏ lại, rầm rì động đậy tay nhỏ, bắt đầu có xu hướng muốn khóc.
Diêm Xuyên cúi đầu nhìn con, như tìm được một cái cớ thích hợp hơn, vội vàng nói thêm: “Trong nhà có nước ấm không? Tôi mang theo bình sữa và sữa bột, con trai chắc là đói bụng rồi...”
Lâm Thính Vũ lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nghiêng người tránh ra, thả hai cha con vào nhà.
Cửa được đóng lại, cả nhà ba người ở chung một phòng, không khí ái muội cùng xấu hổ vương vấn giữa hai vợ chồng.
Ai cũng không nói chuyện, cả hai cùng vây quanh đứa bé.
Diêm Xuyên cho con b.ú sữa bột xong, để bình sữa sang một bên, quen thuộc ôm con lên vỗ ợ hơi, nhưng đôi mắt lại chăm chú nhìn Lâm Thính Vũ.
Lâm Thính Vũ né tránh ánh mắt nóng rực của người đàn ông, vành tai nóng lên rất khó chịu, cậu luôn cảm thấy anh hôm nay có chút không được bình thường.
“Nhạc Nhạc nhớ ba ba.” Diêm Xuyên đột nhiên vô cùng ôn nhu nói.
Omega đầu tiên là mềm lòng, sau đó lại có chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn con trai một cách nghi hoặc, rồi liếc nhìn cha của con.
Thật sao? Nhưng cậu mới rời đi có mấy giờ, ngược lại là hai người bọn họ gần một tuần không gặp nhau đi.
Lâm Thính Vũ suy nghĩ một lát, đại khái lĩnh hội được ý tứ của anh, trong lòng cảm xúc hỗn loạn cuồn cuộn, có chút chua xót, không đi chọc thủng cái cớ vụng về này.
Cậu trốn tránh đứng dậy cầm lấy bình sữa, đi đến bồn rửa chén cạnh bếp, mở nước rửa.
Nhìn dòng nước trong chảy ra, vành mắt cậu phiếm hồng.
Từ lúc nhìn thấy Diêm Xuyên, tim cậu đã không bình ổn được.
Có một số việc dù có thể đoán được đáp án, cậu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không muốn cứ như vậy thuận theo tự nhiên. Cậu muốn nói chuyện rõ ràng với anh.
Lâm Thính Vũ hít sâu một hơi, vừa định lên tiếng, liền cảm nhận được một lồng n.g.ự.c rộng lớn ấm áp dán lên lưng cậu.
Cánh tay cường tráng của người đàn ông vòng qua eo cậu, ôm cậu trọn vào lòng từ phía sau.
Hơi thở Diêm Xuyên có chút nặng nề, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người người trong lòng, trong lòng anh thỏa mãn, không nhịn được phát ra tiếng thở dài.
Anh như bị nghiện, cúi đầu chôn mặt vào bên gáy mảnh khảnh của cậu bé, nhẹ nhàng cọ xát hít hà.
“Em có nhớ tôi không?” Phát hiện người trong lòng không đẩy mình ra, anh có chút thấp thỏm hỏi.
Lâm Thính Vũ nghe thấy bốn chữ này, ánh mắt đột nhiên lóe lên, mũi cay cay, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt.
Cậu mím môi, nhưng lại không khống chế được cảm xúc của mình.
Bình sữa từ trong tay rơi xuống, cậu không chút do dự xoay người chủ động vòng lấy vòng eo cường tráng của người đàn ông, vùi khuôn mặt vào n.g.ự.c anh, hai vai run rẩy khóc nức nở.
Omega khẽ gật đầu, ủy khuất trả lời: “Nhớ...”
Làm sao có thể không nhớ, mấy ngày xa cách này, ngay cả nằm mơ cũng là tỉnh lại từ trong vòng tay anh.
Diêm Xuyên mềm lòng thành một vũng nước, hơi thở đi theo sự xúc động mà run rẩy, nhẹ nhàng như đạt được chí bảo ôm chặt người trong lòng, bàn tay đặt lên sau gáy cậu, yêu thương hôn lên mái tóc mềm mại của cậu.
Gầy quá, sao lại gầy đi nhiều như vậy, đáng lẽ anh không nên để cậu một mình sống.
“Muốn về nhà sao?” Anh nhỏ giọng hỏi.
“Nơi đó lại, không phải nhà tôi.” Lâm Thính Vũ mang theo tiếng khóc thút thít mềm mại, nghe qua đáng thương vô cùng.
“Sao lại không phải nhà em?” Diêm Xuyên không nghĩ tới cậu sẽ nói ra lời như vậy, anh nhíu mày, đau lòng đến hốc mắt đỏ lên, giọng khàn khàn: “Con cái đều đã sinh, sao lại không phải nhà em?”
Omega ‘ô ô’ nức nở, chùi nước mắt nước mũi vào quần áo người đàn ông, vừa khóc vừa lên án: “Anh muốn đứa nhỏ, lại không phải, muốn tôi...”
Hóa ra em nghĩ như vậy? Sao em lại nghĩ như vậy?
Đôi mắt đen của Diêm Xuyên trở nên ướt át, anh nâng cánh tay lên, đưa khuôn mặt đẫm nước mắt kia ra khỏi lòng n.g.ự.c mình.
Đối diện với đôi mắt hạnh đầy ủy khuất và ỷ lại kia, lồng n.g.ự.c anh như bị một tảng đá lớn chặn lại, khó chịu vô cùng.
“Mấy ngày em rời đi, tôi mỗi giờ mỗi khắc đều nghĩ về em.” Ánh mắt anh vô cùng ôn nhu và lưu luyến, mỗi câu mỗi chữ đều mang theo tình cảm nồng đậm:
“Nghĩ em có ăn cơm tử tế không, có ngủ ngon không, nghĩ Tiểu Vũ của tôi là gầy hay béo, buổi tối ngủ một mình có sợ hãi không, nghĩ em tại sao phải đi, tại sao phải rời xa tôi và con... Tôi đã làm sai điều gì.”
“Ô ô ô...” Cảm xúc Lâm Thính Vũ có chút không kìm được, khóc đến tủi thân lại đáng thương, đầu óc choáng váng, nghĩ gì nói nấy: “Diêm Xuyên, tôi không muốn, chia tay với anh... Tôi thích anh, xin lỗi.”
Trong mắt Diêm Xuyên là sự sủng ái khiến người ta sa vào, lồng n.g.ự.c vì lời này mà trở nên đầy ắp, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cậu.
Anh dịu dàng dỗ dành: “Bảo bối, thích tôi vì sao lại nói xin lỗi?”
Omega lắc đầu, khuôn mặt cọ cọ vào bàn tay người đàn ông, nức nở trả lời: “Tôi không biết, tôi muốn, mãi mãi ở bên anh... Nhưng tôi, không biết, anh có muốn không.”
“Vậy bây giờ đã biết chưa?” Diêm Xuyên hơi cúi người, trán chạm trán cậu, hôn lên đôi mắt ướt đẫm của cậu.
Bàn tay nhỏ của Lâm Thính Vũ nắm lấy cánh tay người đàn ông đặt bên má, đôi mắt bị hôn đến nheo lại, lông mi treo nước mắt, nức nở liên tục gật đầu.
Tiếp theo cậu cảm thấy mềm nhũn ở môi, môi cậu bị người đàn ông nhẹ nhàng ngậm lấy, đầu lưỡi khẽ cạy hàm răng, tiến vào khoang miệng.
Nước mắt ẩm ướt hòa lẫn nước bọt bị l.i.ế.m mút nuốt trôi.
Nụ hôn này khiến Diêm Xuyên kích động đến mức thân thể thậm chí vết thương cũng nóng lên. Anh nâng khuôn mặt cậu bé, hôn một cách sâu đậm và say đắm, chiếc mũi cao thẳng chọc vào má mềm mại của cậu, dáng vẻ như muốn nuốt chửng người vào lòng.
Lâm Thính Vũ ngẩng mặt lên, chủ động đáp lại, ngây ngô quấn lấy đầu lưỡi nhỏ của mình cùng người đàn ông, cổ họng lăn lộn không ngừng.
Cậu cảm thấy dưỡng khí trong phổi càng lúc càng loãng, cuối cùng thật sự không thở nổi, nắm tay khẽ đ.ấ.m vào vai người đàn ông.
Diêm Xuyên phát ra tiếng rên đau đớn, thật trùng hợp cậu bé lại đánh trúng ngay chỗ vết thương anh vừa bị đâm, nhưng anh vẫn sợ cậu lo lắng nên cố gắng chịu đựng, giả vờ như không có chuyện gì, lưu luyến buông cậu ra.
Khuôn mặt Omega đỏ bừng, môi sưng đỏ, nước mắt lưng tròng dựa vào n.g.ự.c người đàn ông thở dốc.
Đầu óc rối như tơ vò, cậu lại nghĩ đến điều gì đó, có chút thẹn thùng nói: “Diêm Xuyên, tôi chưa, từng hẹn hò.”
Giọng cậu dính dính, mang theo chờ mong, vô tình làm nũng: “Chúng ta như vậy, tính là, yêu đương không?”
Diêm Xuyên ôm người trong lòng, trán tựa vào bờ vai mảnh khảnh của cậu, bật ra tiếng cười khàn khàn: “Bảo bối, em cảm thấy chúng ta như vậy chỉ là đang yêu đương sao? Nhạc Nhạc cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Omega cắn môi, cảm thấy đầu người đàn ông nặng trĩu, không thoải mái động đậy muốn anh ngẩng lên.
Diêm Xuyên khó hiểu nhìn cậu, tiếp theo khuôn mặt tuấn tú đã bị đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại ôm lấy, hai người nhìn nhau thâm tình.
Lâm Thính Vũ không nhịn được lại rơi xuống vài giọt nước mắt, trong lòng còn mang theo chút sợ hãi.
Cậu vất vả lắm mới lại có một người yêu cậu như vậy, may mắn anh vẫn còn sống khỏe mạnh đứng trước mặt cậu.
Cậu lúc đó đã nghĩ, cho dù có thế nào cũng phải lại theo đuổi anh một đời, kết quả anh lại ôm con tìm tới cửa.
“Anh không sao, thật là, tốt quá rồi.” Cậu run rẩy nói.
Ánh mắt Diêm Xuyên mềm mại, nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của cậu, nhân cơ hội dỗ dành: “Vậy cùng tôi về nhà được không? Tôi và Nhạc Nhạc đều rất cần em.”
Omega ngừng nước mắt, dùng ống tay áo lau mắt, hít hít mũi kiểm soát cảm xúc.
“Được, vậy đi thôi.” Nói rồi cậu rời khỏi lòng n.g.ự.c người đàn ông, đi lấy hành lý đã chuẩn bị sẵn.
Diêm Xuyên cảm thấy vòng tay trống không, có chút mất mát, vừa định kéo cậu lại nũng nịu một chút, tầm mắt rơi xuống túi lớn túi nhỏ đồ đạc kia.
Anh chợt ý thức được điều gì: “Em vốn dĩ đã?”
“Đúng vậy, tôi chỉ là, tới lấy đồ thôi.” Omega trả lời một cách tự nhiên.
Đuôi mắt và chóp mũi vừa khóc xong đều phiếm hồng, cậu chớp chớp mắt nói: “Tiền thuê nhà đều, trả rồi, bất quá vốn dĩ, là tính, đi nhà anh ở! Bây giờ mới là, về nhà đấy.”
Diêm Xuyên im lặng, anh đánh giá xung quanh, lúc này mới phát hiện đồ đạc của cậu cơ bản đều đã được dọn sạch.
Anh đột nhiên cảm thấy những lo lắng, căng thẳng trước đó của mình, cùng ý nghĩ sợ cậu không muốn về nhà với anh có chút ngốc nghếch.
Anh nở một nụ cười nhẹ nhàng khoái ý, mang theo sự bất đắc dĩ.
May mắn, cũng may mắn chính những ý nghĩ ngốc nghếch này của mình, mới làm cậu rõ ràng và chính xác trở lại bên anh.
Thời tiết bên ngoài hơi lạnh, Diêm Xuyên thấy cậu mặc phong phanh, trước tiên khoác áo ấm cho cậu.
Sau đó giao Nhạc Nhạc cho bảo mẫu đi cùng, cùng A Võ mang những túi lớn túi nhỏ lên xe.
Mặc dù anh muốn nói, những thứ này cũng không cần thiết, nhưng, chỉ cần vợ nhỏ của anh vui là được.
Lâm Thính Vũ ngoan ngoãn bị người đàn ông nắm tay đi đến bên cạnh xe, trên mặt cậu mang vẻ rối rắm, có chút do dự dừng bước.
Diêm Xuyên thấy cậu không động, trong lòng dâng lên sự căng thẳng, cẩn thận hỏi: “Sao vậy?”
“Ừm...” Omega có vẻ hơi thẹn thùng, đôi mắt hạnh sáng trong ngoan ngoãn nhìn người đàn ông, ngập ngừng mở lời: “Diêm Xuyên, vậy tôi lần này, trở về, là thân phận gì đây?”
Ánh mắt Diêm Xuyên khẽ động, anh cưng chiều nhìn cậu bé, cố ý hỏi: “Em muốn làm người nào của tôi?”
Lâm Thính Vũ bĩu môi lườm anh một cái, cậu vốn đã rất ngượng ngùng, còn bị hỏi ngược lại như vậy. Chỉ là có vài lời, cậu muốn nghe chính miệng anh nói ra.
Sợ thật sự chọc cậu bé không vui, Diêm Xuyên tiến lên vòng lấy hai chân cậu, nhẹ nhàng bế bổng cậu lên khỏi mặt đất.
Lâm Thính Vũ giật mình kêu lên, vội vàng bám lấy vai người đàn ông, sợ hãi té ngã.
“Ai nha, vết thương của anh!” Cậu vội vàng kêu: “Anh đừng, ôm tôi! Chờ một chút lại, rỉ m.á.u bây giờ!”
“Không sao, em nặng bao nhiêu đâu.” Diêm Xuyên ngẩng đầu nhìn cậu, thần sắc như vị tướng quân vừa thắng trận, vui mừng không tả xiết.
Anh nghiêm túc sắp xếp lại ngôn ngữ, rồi trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu: “Làm lão bà của tôi được không? Lấy thân phận người yêu của tôi, được không?”
Omega sửng sốt, lập tức mi mắt cong cong, nụ cười rạng rỡ, hai chiếc răng thỏ ẩn hiện đáng yêu lại tươi tắn.
“Ừm! Cái này, có thể!”
