Chương 34
Sự ác ý của Phù Gia Trạch giống như dây leo bám người, lặng lẽ bao trùm cuộc sống học đường của Phù Tự.
Kể từ lần Thẩm tiên sinh chèn ép Phù gia, Phù gia coi như đã mất đi vị thế ở đế đô, chỉ còn lại danh tiếng có được Omega hệ chữa trị là còn đáng thèm muốn. Cho nên, lần này Phù Gia Trạch muốn đem tất cả sự phẫn nộ trả thù lên người cậu.
Trước giờ tự học sớm, Phù Tự vừa mới đặt sách giáo khoa lên bàn, xoay người đi lấy nước. Quay lại, cậu đã thấy sách bài tập Toán của mình bị quăng ra sàn hành lang, mấy Alpha cố ý dẫm lên mép trang giấy qua lại, đế giày dính bụi cọ ra những vết đen trên bài tập.
Phù Gia Trạch dựa vào bức tường cạnh cửa phòng học, trong tay xoay chiếc bút của Phù Tự, nhướng mày nhìn qua: “Chà, sách bài tập tự nó mọc chân chạy ra ngoài à? Cũng phải thôi, ở cùng loại phế vật như ngươi, ngay cả vở cũng thấy xui xẻo.”
Những người xung quanh hùa theo cười, Phù Tự không nói gì, chỉ đi qua ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt sách bài tập từ dưới đất lên. Khi đầu ngón tay lướt qua những vết đen đó, móng tay của bàn tay kia gần như muốn khảm sâu vào lòng bàn tay.
Phù Tự phủi sạch bụi bẩn bên trên, chỉ còn lại những vệt đen rạch ngang thật sự không lau sạch được, cũng đành phải bỏ cuộc. Cậu ôm sách bài tập vào lòng, xoay người trở lại chỗ ngồi.
Đi ngang qua Phù Gia Trạch, hắn ta cố ý duỗi chân vướng cậu một cái. Phù Tự loạng choạng bổ nhào về phía trước nửa bước, sách bài tập trong lòng rơi vãi xuống đất. Phù Gia Trạch cúi người nhặt một cuốn, lật hai trang, cười nhạo thành tiếng: “Cái thứ viết lách gì thế này? Nghiêng nghiêng vẹo vẹo, còn không bằng chữ tiểu học sinh, bảo sao chỉ có thể làm nô lệ.”
Phù Tự ngồi xổm xuống nhặt vở rơi, khi đầu ngón tay chạm vào một cuốn sách bài tập, đột nhiên bị một người dẫm lên mu bàn tay.
Là Alpha vừa nãy đi theo dẫm sách bài tập. Đối phương dùng sức nghiền, ngữ khí kiêu ngạo: “Nhặt cái gì mà nhặt? Đồ của phế vật cũng xứng nhặt sao?” Mu bàn tay truyền đến cơn đau nhói. Phù Tự cắn môi, không ngẩng đầu. Mãi đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Alpha mới chịu buông lực đạo, hừ lạnh một tiếng rời đi.
Phù Tự khẽ thở phào, chậm rãi rụt tay về, từng cuốn từng cuốn nhặt sách bài tập rơi vãi lên, ôm vào lòng ngồi trở lại chỗ ngồi.
Khi học, nội dung giáo viên giảng phần lớn cậu không hiểu, chỉ có thể cúi đầu dùng bút highlight những điểm kiến thức trọng yếu trên sách giáo khoa, khoanh tròn những chỗ không hiểu.
Vừa mới khoanh được mấy cái, Alpha bàn sau liền cố ý dùng đầu bút chì chọc vào lưng cậu, một chút rồi một chút, lực đạo rất mạnh.
Phù Tự quay đầu lại liếc một cái, đối phương lại vẻ mặt vô tội dời tầm mắt đi. Chờ cậu quay lại, lưng lại bị chọc một cái nữa. Phù Tự không quay đầu lại nữa, chỉ thẳng lưng hơn, cơ thể hơi khom, chiếc bút trong tay lại cầm chặt hơn. Mãi cho đến khi chuông tan học vang lên, mặc dù như thế, trên lưng cậu vẫn để lại mấy vết đỏ nhạt.
Đây vẫn là quần áo Thẩm tiên sinh đưa cho cậu, Phù Tự cắn môi, thận trọng giấu đi dấu vết.
Mặc dù bị đối xử như vậy, Phù Tự cũng không chậm trễ việc học. Giờ giải lao người khác đùa giỡn trên hành lang, cậu liền nằm bò trên bàn làm bài, gặp kiến thức không hiểu thì tra tài liệu. Giờ ăn trưa căng tin đông người, cậu liền mua cơm về phòng học ăn, vừa ăn vừa ôn tập.
Buổi tối về đến nhà, trong phòng im ắng.
Thẩm Lâu Trần luôn bận rộn trong thư phòng, đèn phòng khách phần lớn thời gian chỉ sáng một ngọn, ánh sáng ấm vàng dừng lại trên sàn nhà, những nơi còn lại tối đen một mảng, có một loại cảm giác cô độc khó tả.
Phù Tự đi vào phòng mình, đặt cặp sách lên bàn, lấy sách giáo khoa và sách bài tập ra. Đèn bàn được điều chỉnh đến độ sáng cao nhất, cậu bắt đầu làm bài.
Gặp phải bài toán không biết làm, cậu liền vẽ hết lần này đến lần khác, liệt kê công thức. Đôi khi một bài toán phải ngẫm nghĩ một hai giờ, mãi đến rạng sáng một hai giờ, ánh trăng ngoài cửa sổ đều đã phải tan ca, cậu mới gục xuống bàn đánh một giấc ngủ gật. Trời vừa sáng đã vội vàng thức dậy đánh răng rửa mặt đi đến trường học.
Ngày tháng trôi qua, khóe mắt Phù Tự có thêm quầng thâm nhạt, ngón tay cũng mài ra những vết chai sần nhạt, nhưng sách giáo khoa lại chằng chịt ghi chú dày đặc, những bài tập sai trên vở cũng được cậu dùng bút đỏ sửa lại hết lần này đến lần khác.
Cuối tuần, Cố Vong Ngôn đến nhà làm kiểm tra định kỳ cho Phù Tự. Vừa bước vào phòng khách, đã thấy Phù Tự đang ngồi trên sô pha làm bài, chiếc bút trong tay không ngừng viết trên giấy, đến mức anh vào cũng không phát hiện.
Cố Vong Ngôn đi qua, cúi người nhìn lướt qua sách bài tập của cậu, phát hiện những bài sai bên trên đều được sửa chữa ngay ngắn, các bước giải viết rất chi tiết, thậm chí còn đánh dấu những điểm dễ sai bên cạnh.
“Tiến bộ rất nhanh nha.” Cố Vong Ngôn cười nói, làm Phù Tự giật nảy mình.
Ngẩng đầu thấy Cố Vong Ngôn, Phù Tự vội vàng khép sách bài tập lại, có chút ngượng ngùng cười cười: “Bác sĩ Cố, ngài đã đến.”
Cố Vong Ngôn ngồi bên cạnh cậu, duỗi tay sờ trán cậu, rồi nhìn vào đáy mắt cậu, nhíu mày nói: “Gần đây không ngủ ngon à? Quầng thâm mắt nặng như vậy.”
Phù Tự cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chỉ là… Gần đây đang ôn tập cho kịp bài vở, có chút bận.”
Cố Vong Ngôn nhìn cậu, bỗng nhiên thở dài: “Tôi nghe nói chuyện của em ở trường học, Phù Gia Trạch gây phiền phức cho em?”
Cơ thể Phù Tự cứng một chút, ngay sau đó lắc đầu: “Không có, chỉ là một chút việc nhỏ, không đáng ngại.”
“Còn muốn gạt tôi à?” Cố Vong Ngôn bất đắc dĩ cười cười: “Tôi có quen giáo viên chính trị của trường các em. Anh ấy nói thường xuyên có người gây phiền phức cho em. Tại sao em không phản kháng?”
Phù Tự nắm chặt gấu áo, trầm mặc hồi lâu, mới nói nhỏ: “Tôi… Tôi không muốn gây chuyện, hơn nữa hiện tại tôi chỉ muốn học tập thật tốt.”
Cố Vong Ngôn nhìn sự kiên định trong đáy mắt cậu, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
Trước đây anh luôn cảm thấy Phù Tự yếu đuối là vì sợ bị bắt nạt, nhưng hiện tại mới phát hiện, Phù Tự không phải yếu đuối. Kết hợp với trải nghiệm, Phù Tự chỉ là trong khoảng thời gian dài trước đây ở Phù gia khát khao tình yêu thương, thói quen muốn lấy lòng người khác nên mới trở nên nhẫn nhục chịu đựng. Nhưng hiện tại cậu đã có mục tiêu của riêng mình, có thứ muốn chứng minh, nên trở nên kiên cường hơn nhiều.
“Được, vậy em phải học tập thật tốt.” Cố Vong Ngôn vỗ vỗ vai cậu: “Nếu gặp phải chuyện không giải quyết được, Thẩm Lâu Trần không quản em, em có thể nói với tôi, đừng một mình gánh vác.”
Phù Tự gật đầu, trong lòng ấm áp.
Ngày tháng trôi qua, kỳ thi tháng mau chóng đến.
Sáng ngày thi, Phù Tự thức dậy rất sớm. Đánh răng rửa mặt xong xuống lầu, vừa lúc gặp Thẩm Lâu Trần chuẩn bị đi làm.
Thẩm Lâu Trần mặc một bộ vest màu sẫm, thắt cà vạt, trong tay cầm cặp công văn. Thấy Phù Tự, bước chân anh dừng lại một chút.
Phù Tự nhìn anh, trong lòng bỗng nhiên có chút căng thẳng, do dự hồi lâu, mới nhỏ giọng hỏi: “Thẩm tiên sinh, nếu… nếu lần này tôi thi trượt thì sao?”
Thẩm Lâu Trần nghe cậu nói, trong lòng sững sờ một chút, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Nên nói gì?
Không sao? Quá đơn giản.
Sẽ không thi trượt? Quá kỳ quái.
Đợi hồi lâu, lâu đến mức Phù Tự cho rằng Thẩm tiên sinh đã không muốn để ý đến cậu, mới nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Alpha trên đỉnh đầu: “Cho dù thi đội sổ, Thẩm gia cũng nuôi nổi. Còn chưa đến mức phải dùng một Omega để giữ thể diện.”
Phù Tự nghe anh nói, trong lòng như bị thứ gì va chạm vào, có chút đau, cũng có chút mất mát. Thế là cậu cúi đầu, nhỏ giọng nói câu “Tôi biết rồi”, sau đó liền xoay người đi ra tiền sảnh thay giày, cầm lấy cặp sách chuẩn bị đến trường.
Thẩm Lâu Trần nhìn bóng dáng cậu, hé miệng, muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được.
Phù Tự đi xuống lầu, trong lòng tuy mất mát, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm thái.
Cậu nghĩ, học tập là vì chính mình, không phải vì người khác. Cho dù thi trượt, cậu cũng sẽ không từ bỏ, lần sau cố gắng hơn là được.
Đến trường học, kỳ thi nhanh chóng bắt đầu.
Phù Tự ngồi trên phòng thi, nhìn đề bài, cầm lấy bút, nghiêm túc bắt đầu làm bài.
Thời gian thi trôi qua rất nhanh, chờ cậu kiểm tra xong bài thi môn cuối cùng, chuông nộp bài vừa lúc vang lên.
Phù Tự đứng dậy, bước ra khỏi phòng thi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ kết quả thế nào, cậu đã cố gắng hết sức.
Những ngày tiếp theo, Phù Tự luôn chờ đợi kết quả công bố, trong lòng vô cùng bồn chồn.
Đôi khi sẽ không nhịn được nghĩ, nếu mình thi tốt, Thẩm tiên sinh có thể nào khen cậu một câu không?
Lại có khi cảm thấy, nếu thi trượt, Thẩm tiên sinh có thể nào cảm thấy cậu thật sự là một Omega vô dụng không?
Ba ngày sau, giáo viên chủ nhiệm cầm một chồng phiếu điểm đi vào phòng học, đứng trên bục giảng, hắng giọng nói: “Thành tích kỳ thi tháng lần này đã có, nhưng tạm thời chưa công bố. Thứ Sáu tuần sau sẽ họp phụ huynh, đến lúc đó sẽ phát phiếu điểm cho các vị phụ huynh, để phụ huynh hiểu rõ tình hình học tập của các em.”
Trong phòng học tức khắc vang lên một tràng bàn tán, có người hưng phấn, có người căng thẳng.
Phù Tự ngồi trên chỗ ngồi, trong lòng cũng căng thẳng theo.
Cậu không biết mình thi thế nào, nhưng cũng không ngờ lại phải họp phụ huynh.
Phụ huynh… Cậu không có phụ huynh.
Ba ba, mụ mụ, đều sẽ không đến.
Phù Tự lại một lần nữa cảm thấy sự bất lực vô tận. Đặc biệt là khi mọi người đều đang thảo luận nên để ba ba hay mụ mụ đến, cậu liền trở nên vô cùng lạc lõng.
Lâm Nhuyễn bên cạnh nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi cậu: “Phù Tự, cậu cảm thấy lần này cậu thi thế nào?”
Phù Tự suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không biết, chắc là… cũng được.”
Lâm Nhuyễn cười cười: “Tớ thấy cậu chắc chắn sẽ thi tốt, cậu ngày thường nỗ lực như vậy. Đúng rồi, phụ huynh cậu có đến họp phụ huynh không?”
Phù Tự nghe thấy hai chữ “Phụ huynh”, trong lòng sững lại một chút.
Phụ huynh… Cậu nên tính là không có phụ huynh đi.
“Tôi không biết.” Phù Tự lắc đầu nhỏ giọng nói.
Lâm Nhuyễn nhìn ra sự mất mát của cậu. Đều là Omega, cũng biết sự không dễ dàng đó. Có lẽ nhà cậu ấy cũng có một Alpha, mà cha mẹ lại dành hết tình yêu thương cho Alpha. Lâm Nhuyễn lập tức an ủi: “Không sao, cho dù phụ huynh không đến, giáo viên cũng sẽ đưa phiếu điểm cho cậu, đến lúc đó cậu tự mình xem là được rồi.”
Phù Tự gượng cười gật đầu.
Đi đến cửa nhà, Phù Tự hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng khách không có ai, Thẩm Lâu Trần hẳn là chưa trở về.
Phù Tự đặt cặp sách lên sô pha, đi vào bếp, muốn xem Trần thúc có để lại bữa tối không. Lại phát hiện trên bàn ăn trong bếp đặt một tờ giấy, là chữ Trần thúc viết: “Tiểu Tự, bữa tối ở hộp giữ nhiệt, con tự hâm nóng ăn, tiên sinh nói đêm nay có cuộc họp, có thể sẽ về trễ.”
Phù Tự đi đến trước hộp giữ nhiệt, mở nắp ra, đồ ăn bên trong vẫn còn bốc hơi nóng, nhưng cậu không có chút khẩu vị nào.
Ăn qua loa bữa tối xong, Phù Tự trở lại phòng, lấy sách giáo khoa ra, nhưng cũng không xem vào được. Quay đầu đi, ngoài cửa sổ là cảnh sông vô tận, đen như mực, khiến người ta mạc danh cảm thấy bối rối.
Không biết qua bao lâu, dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa. Phù Tự biết là Thẩm Lâu Trần đã trở về. Cậu do dự một chút, vẫn đi ra khỏi phòng, đứng ở cửa cầu thang, nhìn Thẩm Lâu Trần thay giày.
Thẩm Lâu Trần ngẩng đầu, thấy cậu liền nhàn nhạt nói: “Chưa ngủ à?”
Phù Tự cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Thẩm tiên sinh, thầy giáo chúng tôi nói… Thứ Sáu tuần sau phải họp phụ huynh.”
Thẩm Lâu Trần nghe cậu nói, động tác trong tay dừng lại một chút, trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Ừm.”
Phù Tự vặn vẹo ngón tay, không biết có nên cầu xin Thẩm tiên sinh giúp cậu hay không. Nhưng cậu thật sự không muốn trở lại Phù gia để cầu xin họ. Do dự rất lâu, cậu mới đuổi theo bước chân Thẩm tiên sinh đang đi rót nước: “Thẩm tiên sinh… Xin hỏi, ngài có thể, giúp tôi một chút không?”
Thẩm Lâu Trần nhẹ nhướng mày: “Ta vì cái gì muốn giúp ngươi?”
Phù Tự mó góc áo nói không nên lời, cậu quả thật không có gì để Thẩm tiên sinh phải giúp đỡ. Anh đã bao dung cậu, còn cho cậu đi học, Thẩm tiên sinh giúp cậu đã đủ nhiều rồi, lại làm phiền Thẩm tiên sinh có phải hay không…
Thẩm Lâu Trần nhấp nhẹ một ngụm nước, ung dung nhìn dáng vẻ vô thố của Phù Tự. Đôi mày diễm lệ của cậu nhíu lại thành một cục, như thể một đứa trẻ bị người ta cướp mất kẹo, lại không dám nổi giận, tủi thân lén lút ở góc khóc thầm.
Có chút buồn cười.
“Nói ra xem.” Thẩm Lâu Trần đặt ly nước xuống, ngồi xuống sô pha mở lời.
Phù Tự tiến về phía trước hai bước, khó khăn mở miệng: “Thầy giáo nói, Thứ Sáu, muốn họp, phụ huynh… Tôi…”
Là muốn nhờ anh đi họp phụ huynh cho cậu sao?
Thẩm Lâu Trần không ngờ Phù Tự lại có yêu cầu như vậy, ngược lại làm anh có chút kinh ngạc.
Tuy nhiên, anh không thường lộ diện trước công chúng, đi họp phụ huynh nhàm chán như vậy anh thực sự không có hứng thú. Thân phận của anh cũng không muốn quá mức trương dương, đối với việc làm nhiệm vụ sau này không có bất kỳ lợi ích nào, ngược lại sẽ thu hút sự dòm ngó của đối phương.
Chỉ là… Nếu Phù Tự cầu xin anh, anh cũng không phải không thể đồng ý.
“Biết rồi.” Thẩm Lâu Trần không mặn không nhạt mở lời.
Phù Tự không rõ Thẩm tiên sinh đây là có ý gì, chỉ cảm thấy lời đã nói ra rồi, vậy dứt khoát nói cho cùng đi. Cùng lắm thì Thẩm tiên sinh đuổi cậu đi!
“Thẩm tiên sinh, tôi…” Phù Tự hít sâu một hơi: “Ngài có thể giúp tôi một chút, làm tôi… không cần tham gia họp phụ huynh…”
Cái gì?
Thẩm Lâu Trần nheo mắt, đồng tử mang tính công kích chuyển hướng Phù Tự, ngữ khí lạnh lẽo: “Ngươi lặp lại lần nữa?”
Này Omega đây là có ý gì? Ghét bỏ anh? Anh liền như vậy không thể chấp nhận sao? Thà rằng để mình đi cùng nhà trường giao tiếp không tham gia hội phụ huynh, cũng không cầu anh đi?
Anh còn không muốn đi đâu!
Lần này Phù Tự cho dù cầu xin anh, anh cũng không đi!
Phù Tự bị ánh mắt Thẩm Lâu Trần dọa rùng mình, nước mắt xoay quanh trong hốc mắt hồi lâu không dám rơi xuống. Phù Tự nâng tay dùng cổ tay áo lau đi nước mắt, run giọng nói: “Thẩm tiên sinh… Tôi… Có thể không…”
“Không thể.” Thẩm Lâu Trần không chút nghĩ ngợi trực tiếp từ chối Phù Tự: “Ta không có cái thời gian rảnh rỗi đó.”
Phù Tự liều mạng cắn môi dưới, như thể một tử tù cuối cùng cũng được phán quyết, cam chịu cúi đầu: “Tôi biết rồi Thẩm tiên sinh.”
“Ừm.” Thẩm Lâu Trần trong cơn giận dữ, nhìn Phù Tự thế nào cũng chướng mắt. Tức giận đến mức anh quăng chiếc cặp tài liệu trong tay xuống, sải bước lên lầu.
Phù Tự ngã ngồi trên tấm thảm, tấm thảm mềm mại không giống mặt đất lạnh băng ở Phù gia, những nơi tay có thể với tới đều ấm áp, trừ phi là tâm trạng của cậu, lạnh lẽo giống như ngữ khí của Thẩm tiên sinh.
Phù Tự cuộn mình thành một cục nép vào góc sô pha, nước mắt không nhịn được rơi xuống từng hạt lớn.
