OMEGA YẾU ỚT CẢ NHÀ RUỒNG BỎ BỊ ÉP GẢ CHO ĐẠI LÃO TÀN NHẪN

Chap 9

Chương 9

 

Phù Tự nở một nụ cười tiêu chuẩn, nhận lấy cái khay, nói lời cảm ơn với người đàn ông rồi xoay người lên lầu thay quần áo.

Ánh mắt người đàn ông nhìn quanh một lượt, rồi đè lên sau gáy lùi lại vài bước, lấy ra một lọ thuốc xịt khử tin tức tố từ trong lòng ngực, phun rất nhiều lần ở cửa rồi tiếp tục chờ đợi.

Phù Tự trở lại phòng vội vàng tắm rửa qua loa, thay quần áo xong mới nhớ tới chiếc vòng tay kia.

Cậu vốn tưởng rằng đó là vật quan trọng, huống chi trông nó có vẻ giá trị xa xỉ, nên không dám đeo, liền đặt nó trong chiếc hộp nhỏ ở đầu giường.

Chiếc vòng tay thật đẹp, là những hình tròn lồng vào nhau, phía trên có một màn hình nhỏ màu đen, mờ ảo hiện lên những hoa văn nhàn nhạt, trông rất có cảm xúc.

Sợ người chờ lâu, Phù Tự không kịp xem thêm vài lần, chạy xuống lầu với tốc độ nhanh nhất.

“Xin lỗi, để ngài chờ lâu.” Phù Tự chớp mắt. Cảnh tượng trước mắt trùng hợp với ngày đó.

Cũng là người chờ cậu, cũng là dáng vẻ hoang vắng, cũng là… cảm giác bị người đưa đi.

Người đàn ông vẫn giữ nụ cười, làm động tác “Mời”: “Bên này, Phù tiên sinh.”

Phù Tự đi theo họ lên một chiếc xe. Lúc đến đây trời đã rất tối, hơn nữa tâm trạng cậu bồn chồn lo lắng, khiến mọi thứ xung quanh đều có vẻ âm u đáng sợ.

Ngược lại hôm nay, thời tiết sáng sủa, lá cây ven đường nhẹ nhàng lay động theo gió nhẹ, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất tạo thành từng vệt sáng.

Cứ như vậy rời đi, cũng tốt.

Không biết qua bao lâu, Phù Tự vì căng thẳng mà giữ thân thể luôn thẳng, hiện tại đã có chút không chịu nổi, trên trán chảy ra những giọt mồ hôi li ti.

Cuối cùng xe dừng lại, vừa mở cửa ra, chính là cánh cổng quen thuộc của Phù gia.

Cánh cổng này cậu đã cọ rửa vô số lần, vì Phù Gia Trạch luôn nói cậu lau nhà không sạch, ngay cả kẽ hở bên trong cậu cũng phải dùng móng tay bọc khăn lau cố gắng sát cho sạch sẽ.

Không ngờ chớp mắt lại bị đưa trở về.

Phù Gia Trạch nói không sai, cậu thật sự vô dụng.

“Phù tiên sinh, nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành, ngài tự mình vào đi thôi.” Người đàn ông nói xong gật đầu với Phù Tự, rồi ngồi lại vào xe.

Theo lý mà nói, nếu Alpha không cùng về, Omega đều chỉ có thể tự mình quay về. Hiện tại họ đưa người đến đây, đã là cực hạn rồi.

Phù Tự cắn mạnh môi dưới, không cẩn thận liền chảy ra mùi máu tươi. Cậu khi quá mức căng thẳng hoặc sợ hãi liền sẽ cắn thịt trong miệng, cho đến khi máu tươi tanh ngọt không ngừng trào ra mới thôi.

Phù Tự xoay người, nhìn cánh cổng biệt thự, hít sâu vài lần mới dám ấn chuông cửa.

Chuông cửa vang lên rất lâu cũng không có ai mở.

Thật ra Phù Tự biết trong nhà có người.

Bởi vì vào giờ này Phù Gia Trạch thích nhất vừa nghe gia sư dạy kèm, vừa dùng đá nhỏ, cục tẩy hay những thứ tương tự ném về phía cậu. Đôi khi cậu không chú ý sẽ lảo đảo một chút, giẫm hư đám cỏ nhỏ mà mẹ nuôi thích.

Bây giờ cũng chỉ là đổi cách tra tấn cậu mà thôi.

Phù Tự đứng một lúc, liền bắt đầu thấy hơi choáng váng đầu. Sáng nay cậu chưa ăn cơm, hiện tại có chút muốn nôn, trước mắt cũng hơi tối sầm. Chỉ có ngồi xổm xuống mới có thể tốt hơn một chút.

Không biết khi nào mới có thể mở cửa. Phù Tự đứng thêm nửa giờ sau rốt cuộc không kiên trì được nữa, đành phải hai tay đỡ lấy đầu gối, để cơ thể mình chùng xuống, đầu óc mới được cung cấp oxy, hô hấp cũng thông thuận hơn không ít.

“Xin hỏi, cậu có cần giúp đỡ không?” Phía sau truyền đến giọng nói ôn hòa của người đàn ông.

Phù Tự nuốt xuống vị chua từ dạ dày dâng lên, hắng giọng rồi ngẩng đầu, nói: “Không, không cần.”

Cậu có cảm giác rất mạnh với tin tức tố. Alpha trước mắt này mang chút mùi hoa mẫu đơn, đại khái là người quen của Phù Gia Trạch.

Tất cả mọi người và sự vật liên quan đến Phù Gia Trạch khi tiếp cận cậu, đều không có chuyện tốt đẹp nào xảy ra. Vẫn nên tránh xa một chút thì hơn.

“Nghe nói hai hôm trước cậu gả vào Thẩm gia, hôm nay… là hồi môn?” Người đàn ông ngừng lại, ánh mắt dừng trên người Phù Tự.

Quần áo trên người Omega trông rất sang quý, chẳng qua cậu thật sự quá gầy, Alpha cao lớn đứng trước mặt cậu lờ mờ có thể thấy một chút vết roi đáng sợ sau lưng.

Xem ra ở Thẩm gia chịu ngược đãi cũng không ít, thực sự là đáng thương.

Sự vật càng đáng thương càng có thể khơi dậy ý muốn bảo vệ của người khác, dù chỉ là một Omega cấp thấp, huống hồ, khuôn mặt Omega này, quả thực rất đẹp, so với Phù Gia Trạch còn hơn một bậc.

Người đàn ông nghĩ, khóe môi lộ ra một tia mỉm cười, vươn tay ra: “Tự giới thiệu một chút, tôi tên Lê Hân.”

Ánh mắt Phù Tự mang theo sự đề phòng. Hiện tại cậu đã là Omega đã kết hôn, nếu lại cùng người này mặt đối mặt, bị người nhìn thấy thì cũng sẽ không có kết cục tốt. Đây là chuyện mọi người đều biết. Phù Tự lập tức đứng dậy lùi về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách.

Không dây dưa thì hơn.

Nụ cười của người đàn ông càng lớn hơn một chút, cảm thấy Omega trước mắt này thú vị, chân dài bước một bước liền tiến về phía Phù Tự.

Đúng lúc này, cánh cổng Phù gia cuối cùng cũng mở ra. Phù Gia Trạch cười nhìn về phía người đàn ông, nhào vào lòng anh ta làm nũng: “Bảo bối, anh cuối cùng cũng đến rồi.” Tiếp đó, ánh mắt hằn học quét về phía Phù Tự, dùng khẩu hình miệng nói, “Còn chưa cút vào trong?”

Phù Tự cúi đầu, định đi vào từ bên cạnh, lại bị Phù Gia Trạch bắt lấy giữa chừng. Tay Phù Gia Trạch nắm rất chặt, chặt đến mức như muốn bóp nát cậu.

“Anh, sao anh vừa đi em đã thấy không quen rồi, mới đi hai ngày em đã bắt đầu nhớ anh rồi.” Phù Gia Trạch lộ ra nụ cười hiền lành vô hại, chỉ là nụ cười đó toát ra sự lạnh lẽo dày đặc.

Phù Tự thử rút tay ra, Phù Gia Trạch ngược lại kéo chặt Phù Tự không buông, móng tay dùng sức cào vào lòng bàn tay Phù Tự, trên mặt vẫn là bộ dạng thân thiết của một người em trai.

“Ôi chao, Lê tiên sinh đã đến rồi.” Bạch Vận Đình từ bên trong chạy ra với bước chân nhỏ, đầu tiên là liếc xéo Phù Tự một cái, sau đó thay bằng nụ cười tươi tắn, “Không biết ngài đã tới, vậy tôi sẽ cho người đi chuẩn bị một chút.”

“Không sao.” Lê Hân cười cười, ánh mắt dừng lại trên người Phù Tự đang bị Phù Gia Trạch kéo đi về phía trước, thất thần nói, “Chỉ là hôm nay có chút rảnh, nên nghĩ đến thương lượng một chút ngày cưới.”

Trái tim Bạch Vận Đình kích động đập thình thịch. Vốn dĩ nàng còn đang suy nghĩ khi nào mới có thể leo lên thân thích với Lê gia. Phù Gia Trạch cũng không nói được một thời gian cụ thể. Hiện tại Omega nhiều như vậy, Lê gia tùy thời muốn hủy hôn rồi chọn người thích hợp cũng kịp, vẫn là nhanh chóng lấy giấy chứng nhận thì tốt hơn.

Như vậy địa vị Phù gia lại có thể cao hơn một bậc. Đây cũng là nguyên nhân duy nhất nàng nhận nuôi Phù Gia Trạch.

Trở lại trong phòng, Phù Gia Trạch trực tiếp hất tay Phù Tự ra, nghiến răng nói: “Sao mày còn sống? Thẩm gia tại sao không đánh chết mày?”

Chỉ cần Phù Tự tồn tại một ngày, hắn liền như có gai trong họng một ngày.

Phù Tự chớp mắt. Từ ngày cậu trở lại Phù gia, cậu chưa từng nghĩ đến việc tranh giành bất cứ điều gì của Phù Gia Trạch. Cậu chỉ muốn trở thành một phần tử của gia đình này mà thôi. Nhưng cố tình Phù Gia Trạch suốt nhiều năm qua đều coi cậu là cái gai trong mắt, cho đến bây giờ đẩy cậu đi Thẩm gia, lại còn muốn cậu chết.

Phù Gia Trạch cười lạnh một tiếng, lại nói: “Không sao, tao sắp gả đến Lê gia rồi, đến lúc đó mày cứ chờ xem.”

Phù Tự nghiêng đầu nhìn chằm chằm vẻ mặt kiêu ngạo của Phù Gia Trạch, thầm nghĩ Phù Gia Trạch quả thật có tư bản kiêu ngạo. Cho dù không có Alpha này, vẫn sẽ có Alpha tiếp theo coi trọng hắn.

Mặc dù xã hội vẫn là chế độ một vợ một chồng, nhưng vì số lượng Alpha giảm mạnh, xã hội cấp thiết yêu cầu Alpha sinh sản, rất nhiều Alpha phía sau đều sẽ nuôi rất nhiều tình nhân.

Chỉ có Omega xuất thân từ đại gia tộc, mới có vẻ mặt kiêu ngạo như vậy, vì cho dù họ tranh không lại tiểu tam, cũng sẽ không bị vứt bỏ, đây là liên hôn gia tộc, luôn phải giữ thể diện.

Thật sự có chút hâm mộ a.

Phù Tự nghe người hầu khác trong Phù gia nói qua về Lê gia, nội tình thâm hậu, chỉ ra một thiếu gia, mọi người đều nói thiếu gia Lê Hân khác biệt với những Alpha khác, là kiểu ôn nhuận như ngọc.

Từ diện mạo người kia vừa rồi mà xem, quả thật là như vậy.

Nghĩ đến có thể gả cho người như vậy, Phù Gia Trạch hẳn là cũng sẽ vô ưu vô lo sống hết đời.

Phù Tự lại nghĩ đến Thẩm Lâu Trần.

Khuôn mặt lạnh băng dường như sẽ không lộ ra mặt mềm mại với bất kỳ ai, chỉ cần đứng trước mặt anh, đã khiến người ta có một cảm giác áp bức mãnh liệt.

Nhưng Thẩm Lâu Trần lại không quá đáng sợ như vẻ ngoài, sẽ chuẩn bị phòng cho cậu, bôi thuốc cho cậu, còn sẽ chuẩn bị bữa tối cho cậu… Thẩm tiên sinh, thật sự đáng sợ như mọi người đồn đại sao?

Phù Gia Trạch đột nhiên kéo mạnh Phù Tự, lôi cậu ra khỏi hồi ức.

“Dù sao Alpha của mày cũng không thèm hộ tống mày về, mày còn về làm cái gì, là sợ bị đưa đến nơi sinh sản nên muốn khóc lóc cầu xin Phù gia? Vậy mày thật là si tâm vọng tưởng, cút đi sớm một chút thì hơn.” Phù Gia Trạch vẻ mặt đắc ý, kết cục của Omega bị vứt bỏ… Hắn thật muốn nhìn xem Phù Tự bị người giẫm đạp cảm giác.

Hắn phải là thiếu gia duy nhất, còn Phù Tự, nhất định phải chết.

Phù Tự biết ở đây chỉ là chịu sự kích thích của Phù Gia Trạch, chi bằng nhanh chóng chuồn đi còn hơn tiếp tục bị sỉ nhục.

“Tôi có chút đồ vật để quên ở đây, có thể lấy đi không?” Thái độ Phù Tự khiêm tốn. Đó là một chiếc khóa bình an được đặt trong tã lót khi Bạch Thư Điệp vứt bỏ cậu. Đại khái là khao khát sinh ra một Alpha, không ngờ là một Omega thì thôi, lại còn là cấp thấp, lúc này mới vứt bỏ tất cả theo đó.

Chỉ là Phù Tự cảm thấy, đây là chút ảo tưởng duy nhất cậu còn có thể bám víu rằng mẹ nuôi còn một chút yêu thương dành cho mình. Lần trước rời đi vội vàng, vừa hay nhân cơ hội này mang đi đi.

Phù Gia Trạch còn đang bận rộn tiếp đón Lê Hân, luôn cảm thấy ánh mắt Lê Hân nhìn Phù Tự không thích hợp. Để Phù Tự lấy đồ rồi đi, chẳng phải còn phải ở trước mặt Lê Hân loanh quanh một vòng sao?

Sao có thể chịu đựng chuyện như vậy xảy ra.

“Đi thôi.” Phù Gia Trạch trên mặt đồng ý, đi theo Phù Tự đến gian phòng rách nát, tạo thành sự tương phản rõ rệt với hàng rào kiên cố xung quanh, “Lấy xong thì mau cút.”

Phù Tự rũ mắt, đi vào tìm kiếm.

Hôm qua trời có mưa nhỏ, trên nền xi măng thô ráp hình thành từng vòng nước in, mặt tường cũng dần bong tróc, làm bẩn thêm quần áo vốn đã rách nát.

Nơi này rõ ràng đã bị người ta phá hoại, đủ loại đồ vật chất đầy đất, không có món nào là nguyên vẹn. Mặc dù đều là đồ cũ nát, nhưng lại khiến nơi đây càng giống ổ chó. Nghĩ đến là mọi người đều cảm thấy nơi này dơ, không ai nguyện ý thu thập, phải chờ người giúp việc đến mới có thể dọn dẹp, ngược lại để lại cơ hội tìm kiếm cho cậu.

Phù Tự đưa tay xê dịch cái rương, cổ tay áo cọ phải một chút tro bụi, Phù Tự vội vàng rụt tay lại, dùng tay kia sạch sẽ lau đi.

Trong hoàn cảnh này chỉ có bộ quần áo này là không hợp tông.

Nếu bán bộ quần áo này đi, hẳn là có thể đổi được không ít tiền? Đến lúc đó nếu may mắn chạy thoát đến khu vực tập trung Omega, biết đâu còn có thể miễn cưỡng đặt chân.

“Cạch” một tiếng, hàng rào bị người ta khóa lại. Phù Tự quay đầu lại liền thấy Phù Gia Trạch rung lắc chìa khóa cười đắc ý. Hắn đã thay đổi chủ ý, hắn muốn vây Phù Tự ở đây, để cậu tận mắt nhìn thấy mình phong cảnh vô hạn như thế nào.

“Tao sao có thể để mày ra ngoài loan quanh trước mặt Lê Hân được, mày ngoan ngoãn ở đây chờ chết đi, Thẩm gia không cần mày, tao còn có thể tiếp tục tra tấn mày mà.”

Phù Tự không lên tiếng, cho đến khi Phù Gia Trạch rời đi, mới ngẩng đầu nhìn về phía hàng rào.

Rất cao, nhưng cố gắng một chút cũng có thể trèo qua.


Phòng khách Phù gia.

Khóe miệng Bạch Vận Đình cười tươi, chỉ huy người hầu bày biện thức ăn. Lê Hân và Phù Hưng Triều ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, Phù Gia Trạch thì dựa vào bên cạnh Lê Hân, nhẹ nhàng cọ cánh tay anh ta.

Cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, không ai để ý đến Phù Tự, vị “khách không mời mà đến” này, càng như là chưa từng có người này xuất hiện.

“Omega vừa rồi đâu?” Lê Hân đột nhiên hỏi, “Đi đâu rồi?”

Mặt Phù Gia Trạch lập tức xụ xuống, ôm cánh tay Lê Hân làm nũng: “Bảo bối, anh không cần chú ý đến Omega khác như vậy mà.”

Lê Hân liếc nhìn bàn tay đang kéo mình, trong mắt hiện lên một tia chán nản: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Vừa lúc Bạch Vận Đình cũng từ phòng bếp đi ra, vội vàng hòa giải: “Lê thiếu gia, cơm sắp xong rồi, còn muốn ăn gì nữa không? Tôi đi chuẩn bị.”

“Không cần, nếu ngày cưới cũng đã định gần xong, tôi sẽ không ở lại đây nữa.” Lê Hân trực tiếp rút tay về, đứng dậy muốn đi. Vật nhỏ thú vị duy nhất không có ở đây, anh ta ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Này…” Bạch Vận Đình vẻ mặt xấu hổ, đáng tiếc nàng đã chuẩn bị lâu như vậy.

Thái độ Lê Hân rất kiên quyết, Phù gia cũng không tiện tiếp tục giữ người, chỉ có thể cố gắng tỏ vẻ vui vẻ mà tiễn khách.

Chân trước vừa tiễn Lê Hân rời đi, chuông cửa liền đúng lúc vang lên. Phù Gia Trạch đi theo phía sau vào nhà, cũng là người đầu tiên nhìn rõ người đến.

Trên màn hình xuất hiện một người đàn ông mặc quân phục, phía sau đậu một chiếc xe mang tên hiệu là 00001.

Phía trên nổi bật mấy chữ lớn: Bộ Bảo hộ Alpha Quốc gia.

Cơ quan quyền lực nóng bỏng nhất hiện nay.

Phù Hưng Triều cũng theo đến, sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức mở cửa nghênh đón.

Cửa xe siêu xe màu đen từ từ mở ra, lộ ra một khuôn mặt kinh vi thiên nhân (đẹp đến kinh người). Đôi mắt Phù Gia Trạch không chớp nhìn chằm chằm người đàn ông chậm rãi bước xuống xe. Bộ quân phục màu đen được cắt may vừa vặn, mấy huy hiệu vàng trên cầu vai vô cùng chói mắt, tượng trưng cho vinh dự tối cao.

back top