Ngày bị sa thải, tôi uống hơi nhiều một mình.
Ở quán bar, đến đi cũng không vững.
Gọi điện cho bạn trai muốn hắn đến đón, nhưng gọi mãi không được.
Lơ mơ lờ mờ về đến nhà.
Mở cửa, bên trong trống rỗng.
Chỉ có một cái bánh kem đặt trên bàn.
Mắt tôi cay xè — là Hạ Dương mua.
Hắn vẫn còn nhớ hôm nay là sinh nhật tôi.
Bước chân xiêu vẹo đi tới, tôi cầm tấm thiệp trên bàn lên.
Trên đó là vài câu cuối cùng của Hạ Dương.
“A Dữ, anh xin lỗi.”
“Anh vẫn không quên được Thẩm Tư, anh ra nước ngoài tìm cậu ấy rồi.”
Món quà sinh nhật tuổi 26.
Là bức thư chia tay lịch sự của bạn trai.
Cùng với tin nhắn nhắc nhở thanh toán sau khi hắn quẹt sạch thẻ phụ của tôi.
