Cuối cùng thanh niên kia cũng không dám làm gì, kéo người đàn ông trung niên lui về một góc khác.
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trên đài đặt vài vòng hoa, tôi tưởng MC sẽ bắt đầu nghi thức mặc niệm.
Nhưng không ngờ đối phương lại bỏ qua luôn, mà bắt đầu đấu giá những đồ vật Ngụy Trình Huân đã dùng khi còn sống.
Huy chương vàng hắn ta từng đạt được.
Chiếc đồng hồ cha tặng.
Thậm chí cả di vật của mẹ hắn.
Mà giá khởi điểm của mỗi món, chỉ có vài trăm tệ.
Đồ vật vừa được đưa ra, hiện trường lập tức sôi sục.
Những người thân họ Ngụy gần như tranh giành.
Tất cả những dấu vết hắn ta để lại khi còn sống, cứ thế bị bán với giá rẻ mạt vài ngàn tệ.
Người không còn nữa.
Nhưng mẹ kế của hắn ta lại còn đối xử với di vật của hắn như thế.
Không để lại một chút kỷ niệm nào.
Bóc lột đến tận xương tủy, vắt kiệt giá trị cuối cùng.
Như bị lửa đốt cháy, toàn bộ phổi tôi đau nhói.
Nhìn về phía MC, giọng tôi rất lạnh.
“5 triệu tệ, tôi mua tất cả.”
Cả căn phòng chợt im lặng.
Vô số ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía tôi.
