ÔNG XÃ NHẶT ĐƯỢC TRONG LÒ HỎA TÁNG

Chương 29

“Hà Dữ, giỏi lắm.”

Hạ Dương cười khẩy một tiếng, hắn ta tiến lại gần tôi vài bước.

“Leo lên được người giàu rồi nhỉ.”

“Bắt đầu từ khi nào? Lúc tôi ra nước ngoài à?”

Ánh mắt hắn ta trở nên điên cuồng, xé toạc vài hộp rồi ném mạnh xuống đất.

“Em dâm đãng đến mức đó sao, lại muốn chơi những thứ này với đàn ông.”

“Không phải là lúc chúng ta còn bên nhau, em đã câu dẫn Ngụy Trình Huân rồi chứ?”

“Thảo nào em năm nào cũng được thăng chức tăng lương, còn có tiền mua đồ cho tôi, hóa ra là dựa vào việc bán thân à…”

Rầm một tiếng, Hạ Dương bị tôi đ.ấ.m một cú vào đầu, đập vào cửa.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn ta, trong lòng vừa giận dữ vừa bi thương.

Tại sao lại phải hủy hoại đi chứ?

Nụ cười cùng nhau ăn mì gói trong đêm lạnh giá.

Sự ấm áp khi vượt qua thành phố ba tiếng đồng hồ, mang đến bát hoành thánh trong tuyết.

Tại sao lại phải để mọi thứ thay đổi đến mức không còn nhận ra, ngay cả ký ức cũng bị phủ bụi.

Tôi nhìn hắn ta, giọng nói rất bình tĩnh.

“Lúc bị gãy xương tôi không dám nghỉ nhiều, sợ bị trừ tiền không mua được quà cho anh.”

“Dù bị sốt cũng phải bay về ngay trong đêm, tham gia sinh nhật anh.”

“Tôi đã dùng phần nhiệt huyết nhất của tuổi trẻ để chạy đến với anh.”

“Nhưng anh thì sao? Lấy hết tiền của chúng ta ra nước ngoài theo đuổi tình yêu đã đành, còn vu khống tôi trước mặt mọi người.”

“Hạ Dương, tôi chưa bao giờ có lỗi với anh.”

“Là anh đã hủy hoại tất cả.”

Máu trên trán thấm vào mắt, mặt Hạ Dương trắng bệch, gần như sắp ngã.

“Em cố ý, đúng không?”

Người đàn ông dùng hai tay nắm chặt vai tôi.

“Cố ý ở bên Ngụy Trình Huân để chọc tức tôi.”

“Cố ý để tôi thấy những món đồ chơi đó, khiến tôi đau khổ.”

“Anh thừa nhận, em đã làm được.”

Hạ Dương nhắm mắt lại, trong mắt đầy vẻ đau khổ.

“Hà Dữ, anh hối hận rồi.”

“Anh yêu em.”

“Anh sai rồi, em tha thứ cho anh, quay lại bên anh được không?”

Tôi lại gạt tay hắn ta ra.

“Nhưng tôi không còn yêu anh nữa.”

“Tôi chưa bao giờ hối hận về những gì đã bỏ ra trước đây, nhưng Hạ Dương, chúng ta kết thúc rồi.”

Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Giọng hắn ta gấp gáp.

“Em và Ngụy Trình Huân sẽ không có kết quả đâu.”

“Lần mua lại cổ phiếu Ngụy thị này, hắn ta đã mắc nợ ân tình của bên vốn tài trợ.”

“Ngụy Trình Huân sớm muộn gì cũng phải liên hôn với bên vốn đó.”

Tim tôi thắt lại.

Nhưng rất nhanh, giọng tôi vẫn bình thường.

“Đó là chuyện sau này.”

“Ai có thể hứa hẹn mãi mãi, tôi chỉ biết, bây giờ tôi yêu anh ấy.”

Hạ Dương gần như sụp đổ.

Hắn ta đột nhiên cười khà khà, lại đưa tay ra tóm lấy hai cánh tay tôi.

“Em yêu hắn ta thì sao?”

“Nếu quay lại video của hai chúng ta, hắn ta thấy rồi còn có thể chấp nhận không?”

Người đàn ông vẫy tay một cái, trong phòng bỗng xông ra hai thanh niên trông ngổ ngáo.

Cầm dây thừng, họ định trói tôi lại.

 

 

back top