Cuốn bảo điển trừ tà kia khá hữu ích.
Không chỉ có thể trừ tà, mà còn có thể điều trị mất trí nhớ.
Sau khi thử hết các tư thế trong đó, trí nhớ của Ngụy Trình Huân khôi phục rất nhanh.
Thế là một buổi chiều nọ, tôi mang quà đến cảm ơn anh họ.
“Em sai rồi, cứ nghĩ anh là đạo sĩ giả, ai ngờ anh có tài thật.”
“Cảm ơn cuốn bảo điển trừ tà của anh.”
Anh họ lại kinh hãi biến sắc.
“Cậu thật sự dùng cái đó à?”
“Trời ơi, đó là một cuốn po văn khoác cái tên bảo điển đấy.”
“Lúc đó tôi đưa cho cậu là để trêu chọc cậu!”
Tôi: “?”
Mẹ kiếp.
Cái tên đạo sĩ giả c.h.ế.t tiệt này!
Ngày hôm đó, Taekwondo của tôi cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Còn chuyện anh họ bị tôi trói lại, rồi tặng cho kẻ thù không đội trời chung của hắn ta, đó là chuyện sau này rồi.
-hết-
