Quả nhiên, Ngụy Trình Huân chính là muốn g.i.ế.c tôi!
Tôi sao có thể ngồi chờ chết?
Ngay tối hôm đó, tôi kéo Ngụy Trình Huân vào phòng ngủ.
Cầm lọ tinh dầu có pha nước bùa, tôi đè hắn ta xuống.
Sau đó cưỡi lên người hắn.
Ngụy Trình Huân có vẻ bất lực.
“Trời vừa mới tối, cần gì phải gấp gáp như vậy?”
Đương nhiên là gấp.
Vì muốn sống sót mà, sao có thể không gấp!
Tôi ba lần bảy lượt kéo mạnh cổ áo hắn ta.
Người đàn ông lại nắm lấy cổ tay tôi.
Giọng hắn hơi khàn.
“Cậu nghĩ kỹ rồi chứ.”
“Một khi đã bắt đầu, có thể sẽ không dừng lại được.”
Vô nghĩa, không bôi đầy nước bùa lên người anh thì đương nhiên tôi không dừng lại!
Tôi cười với hắn.
“Ai dừng lại là cháu.”
“Còn anh, lát nữa đừng có không chịu nổi mà cầu xin tha thứ.”
“Tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Nghiêng chai, tinh dầu đổ hết lên bụng hắn.
Ánh mắt Ngụy Trình Huân lập tức thay đổi.
