QUAY NGƯỢC THỜI GIAN VỀ NGÀY GIAM CẦM ANH TRAI, TÔI LỰA CHỌN BUÔNG TAY

Chương 19

Những ngày sau đó, anh trai bắt đầu thực hiện kế hoạch trả thù của mình.

Anh cung cấp những bằng chứng bất hợp pháp mà anh đã thu thập được trong hai năm qua về công ty đó cho các phương tiện truyền thông lớn.

Lại liên kết với các đối tác kinh doanh khác đã từng bị công ty này làm hại hoặc gây khó dễ, đồng thời rút vốn, ngừng cung cấp, hủy hợp tác, đẩy nhanh sự sụp đổ của họ.

Anh trai nói: “Đây chỉ là bước đầu tiên, dù sao cũng đã để anh điều tra hai năm, cũng phải khiến họ thân bại danh liệt mới được chứ?”

Sau đó, anh trai lật lại một vụ “tai nạn giao thông bất ngờ” hai năm trước, anh tập hợp chuỗi bằng chứng đã được sắp xếp cùng lời khai của các nhân chứng liên quan, lập thành báo cáo, chính thức đệ trình lên cơ quan công an thông qua luật sư.

Và yêu cầu điều tra với tội danh “Cố ý g.i.ế.c người”, “Tội gây tai nạn nghiêm trọng”.

Dưới sự quan tâm cao độ của công chúng và truyền thông, cảnh sát sẽ nhanh chóng hành động, bắt giữ người phụ trách công ty đối thủ và các nhân viên liên quan.

Nhưng hung thủ thực sự vẫn có khả năng trốn thoát.

Trước khi cảnh sát tìm thấy.

Anh trai đã giải quyết hắn trước, bằng chính thủ đoạn tương tự— tai nạn giao thông.

Đương nhiên, là người sáng lập một công ty công nghệ, anh sẽ không ngu ngốc thuê một tài xế vô tội như kẻ đó, mà dùng công nghệ lái xe tự động cao cấp để kết thúc sinh mạng hắn.

Tôi theo sát phía sau anh, muốn ngăn cản, nhưng bất lực.

Chỉ lặp đi lặp lại không ngừng nói đừng làm như vậy.

Rõ ràng là vô ích.

Anh trai coi như gió thoảng bên tai.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh trai kéo lê thân thể mệt mỏi đến một nơi.

Đây là trại trẻ mồ côi nơi tôi và anh trai từng ở hồi nhỏ.

Anh trai lau sạch bia mộ: “Anh đã mua lại nơi này, lập cho em một ngôi mộ gió.”

Tôi không còn cố gắng khuyên can anh trai nữa, tôi hiểu anh trai, chỉ bằng một người mà trong mắt anh là ảo ảnh, tôi không thể thay đổi bất cứ quyết định nào của anh: “Vâng, em đang nghe đây, anh.”

Anh trai nhận được lời hồi đáp, mím môi cười một tiếng, hỏi: “Tiểu Thuật, em còn nhớ không?”

Tôi: “Nhớ.”

 

 

back top