Khi đang chuẩn bị khởi động ở sân vận động, một alpha có mặt tại đó đột nhiên bước vào kỳ mẫn cảm.
Tuyến thể ở gáy tôi giật nảy liên hồi, cố gắng chịu đựng cơn nóng bừng khắp cơ thể, tôi tự nhốt mình vào phòng dụng cụ.
Mùi ngọt rẻ tiền của hoa mộc quế lập tức tràn ngập không gian chật hẹp.
Dưới thân đột nhiên truyền đến một cơn trống rỗng, tôi cố gắng kìm nén ham muốn rên rỉ, gọi video cho Trình Dục:
“Alo, Trình Dục…”
“Bên em xảy ra chuyện rồi… Anh có thể mang thuốc ức chế đến cho em được không?”
Đầu dây bên kia khá ồn ào, gương mặt Trình Dục xuất hiện trước ống kính hai giây rồi đột nhiên bật cười:
“Ôn Dụ Bạch, bị dẫn dụ phát tình rồi cố ý tìm alpha đưa thuốc ức chế, em đang cố ý quyến rũ tôi đấy à?”
Tay tôi đột nhiên run rẩy.
Mặc dù hành vi này quả thật có hơi vượt quá giới hạn, mặc dù tôi đang chiến tranh lạnh với anh ta.
Nhưng anh ta là bạn trai tôi, tôi nhờ anh ta mang thuốc ức chế thì có vấn đề gì chứ?
Đang lúc không biết phải trả lời thế nào, một omega xinh đẹp đột nhiên ghé sát vào ống kính.
Tôi nhận ra người đó, cậu ta là omega cấp cao, tên là Nhậm Miêu.
Cũng chính là nguyên nhân khiến tôi và Trình Dục chiến tranh lạnh lần này.
Trình Dục vòng tay ôm lấy cậu ta, hôn lên má trắng trẻo, ánh mắt liếc xéo nhìn tôi, giọng điệu càng thêm thiếu kiên nhẫn:
“Ôn Dụ Bạch, chính thức thông báo cho em biết, tôi đã ở bên Nhậm Miêu rồi.”
“Độ tương thích giữa alpha cấp cao và omega cấp thấp quá kém, đã định trước chỉ có thể là chơi đùa thôi, em sẽ không cho là thật chứ?”
“Muốn vượt qua kỳ phát tình thì tùy tiện kéo đại một alpha cấp thấp bên ngoài về là được rồi, sau này loại chuyện này, đừng tìm tôi nữa.”
Trái tim tôi đột nhiên thắt lại.
Khoảnh khắc chiếc điện thoại rơi xuống, đầu dây bên kia vẫn còn nói gì đó.
“Trình Dục, anh không sợ Ôn Dụ Bạch xảy ra chuyện sao?”
“Cậu ta có thể xảy ra chuyện gì chứ, thấy dỗ không được tôi, lấy bản thân làm con tin, muốn tôi đánh dấu cậu ta đấy thôi.”
“Nếu cậu thực sự lo lắng, thì tự đi đưa thuốc ức chế đi, xem cậu ta có khao khát đến mức ngay cả beta cũng chịu hay không…”
Tôi không thể nghe thêm bất cứ lời nào nữa, hai tay ôm lấy bản thân, cố gắng co mình lại thành một khối nhỏ.
Đầu óc tôi hỗn loạn cả lên.
Không có tin tức tố của alpha an ủi, không có thuốc ức chế, kỳ phát tình chỉ có thể một mình chống đỡ.
Thế nhưng cảm giác này, giống như vô số cây kim đ.â.m vào người, thực sự quá khó chịu.
Và điều khiến tôi khó chịu hơn, chính là những lời Trình Dục vừa nói.
Đang lúc hỗn loạn, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
Thấy tôi không mở cửa, tiếng gõ cửa càng thêm gấp gáp.
“Ôn Dụ Bạch, Ôn Dụ Bạch? Cậu ở trong đó ổn không?”
“Ôn Dụ Bạch, tôi đến đưa thuốc ức chế cho cậu đây.”
Giọng nói này… có vẻ quen thuộc.
Tôi dùng chút sức lực cuối cùng để mở cửa.
Người bên ngoài đứng ngược sáng, dáng người rất cao, bờ vai lại rộng lớn.
Khoảnh khắc nhận ra người đến, lòng tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Là… anh à.”
Là bạn cùng phòng beta của Trình Dục, Chử Hướng Liệt.
