Ngày hôm đó, sau khi chia tay Chử Hướng Liệt, trực giác mách bảo tôi, chuyện ban ngày, Trình Dục sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên, tối hôm về từ thư viện, Trình Dục đã chặn tôi lại dưới ký túc xá.
“Ôn Dụ Bạch, người đánh dấu em, rốt cuộc là ai?”
Anh ta có vẻ rất tức giận, mắt hơi đỏ, gân xanh nổi rõ trên cổ.
Tôi cau mày nhìn anh ta:
“Anh quản được sao?”
Anh ta đột nhiên nổi cơn thịnh nộ:
“Ôn Dụ Bạch, alpha đó chỉ thấy em rẻ tiền, chơi đùa với em thôi.”
Câu nói này của anh ta khiến đầu óc tôi đau nhói, lập tức đáp trả một câu:
“Anh không phải cũng như vậy sao?”
Anh ta như bị nghẹn cổ họng, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn tôi.
Lòng tôi rất khó chịu, nhưng nói ra rồi, lại cảm thấy nhẹ nhõm.
“Trình Dục, sau này không có chuyện gì, đừng đến tìm tôi nữa.”
Nói xong câu này, tôi liền lên lầu.
Mấy ngày sau đó, tần suất Chử Hướng Liệt tìm tôi nhiều hơn trước.
Đồng thời, Trình Dục cũng luôn lảng vảng quanh tôi.
Khi tôi đi tìm Chử Hướng Liệt để trấn an, luôn thấy Trình Dục xuất hiện bên cạnh tôi.
Đôi khi một mình, đôi khi ôm omega xinh đẹp của anh ta, mỗi lần nói chuyện, đều mang giọng điệu mỉa mai, cay nghiệt.
Trong lời nói hạ thấp tôi xuống tận bùn, nhưng mắt lại luôn nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi thở dài, thực sự không biết anh ta bị cái thói chó má gì nữa.
Và khi thấy Trình Dục, tâm trạng Chử Hướng Liệt luôn không tốt, mức độ biến động của tin tức tố cũng càng cao.
Mỗi lần trấn an, tôi đều phải dốc hết sức mình.
Trong căn phòng kín, tôi mệt lử dựa vào anh ta.
Trấn an không tiếp xúc thì tốn sức, huống chi tôi còn là một omega cấp thấp.
Huống chi, cấp độ tin tức tố của anh ta lại cao như vậy.
Tôi thở đều lại, mới thều thào nói:
“Đợi ba tháng này kết thúc,anh tìm một người cấp cao đi.”
Động tác anh ta cọ xát vào tôi khựng lại, mặt anh ta càng vùi sâu hơn vào gáy tôi:
“Tôi không muốn.”
Không muốn… vậy anh phải làm sao?
Dùng thuốc ức chế sao?
Sẽ rất khó chịu đấy…
