SAU KHI CHỒNG MẤT, OMEGA KÉM CHẤT LƯỢNG BỊ EM CHỒNG CƯỜNG THỦ HÀO ĐOẠT

Chương 14: END

Sau này khi tôi thoát ra khỏi cuộc sống mệt mỏi, tê liệt, bất chợt tỉnh táo lại, phát hiện đứa trẻ trong gác xép đã biến mất.

Quản gia nói đã bị đưa đi rồi.

Cảnh cáo tôi đừng hỏi nhiều.

Tôi cũng dẹp bỏ ý nghĩ đó.

Lại lao vào những bài học lễ nghi phức tạp.

Nhưng bây giờ…

“Cậu chính là đứa trẻ bị nhốt trong gác xép đó?”

Tôi quá sốc.

Phong Dã thản nhiên gật đầu: “Ừm.”

Phong Dã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, bình tĩnh kể lại những khó khăn mà hắn đã trải qua.

“Mẹ tôi vừa đi, ông già đó đã dẫn cặp mẹ con đó vào nhà, ấn đầu tôi bắt tôi gọi là mẹ. Tôi được mẹ tôi nuông chiều, tính tình nóng nảy, không ít lần cãi nhau với ông già đó, cuối cùng mụ độc phụ đó nhân lúc ông già đó đi công tác bịt miệng tôi lại, nhốt tôi trong gác xép, lấy danh nghĩa là dạy dỗ.”

“Khoảng thời gian đó, ngoài anh ra, tôi không tiếp xúc với bất kỳ ai. Nhưng dần dần anh cũng không đến nữa.”

Phong Dã đột nhiên ôm tôi, cằm đặt trên vai tôi.

Tôi đau lòng vỗ lưng hắn.

Hoàn toàn không thấy vẻ u ám và điên cuồng trong mắt hắn.

“Mỗi ngày tôi đều mong chờ, nhưng anh vẫn không đến. Cho đến khi tôi nghe người hầu bàn tán, anh là Omega dự tuyển của Phong Đình.”

“Phong Đình nhận thấy sự chú ý của tôi dành cho anh, dương oai cướp anh đi.”

Giọng Phong Dã nghẹn lại.

Mắt tôi cay xè.

“Không cướp đi, tôi ở đây, ở bên cạnh cậu.”

Phong Dã siết chặt cánh tay: “Tôi đồng ý bị gửi ra nước ngoài, muốn quên anh đi. Cho đến khi tôi thấy anh sắp kết hôn với Phong Đình, tôi mới nhận ra tôi yêu anh, và chưa bao giờ quên anh.”

“Thế là tôi càng nỗ lực học hỏi kiến thức kinh doanh, cho đến khi Phong Đình chết, tôi quang minh chính đại bày tỏ tình yêu của mình.”

Phong Dã ôm rất chặt.

Như hòa vào m.á.u thịt của nhau.

“Không ai có thể cướp Hứa Nguyên của tôi nữa.”

Trái tim đập sai nhịp cũng làm rối loạn hơi thở.

Mũi tôi cay cay, những giọt nước mắt nóng hổi làm ướt quần áo Phong Dã.

Tôi chậm rãi giơ tay lên, cũng ôm chặt lấy hắn.

“Không, Hứa Nguyên cả đời ở bên Phong Dã.”

Phong Dã đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt bùng lên ánh sáng rực rỡ: “Thật sao?”

Tôi xoa xoa đỉnh đầu hắn cười: “Thật.”

Mắt Phong Dã đỏ hoe, khoảnh khắc nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt, hắn hôn lên môi tôi.

Sau đó ghé sát vào tai tôi, trịnh trọng nói với giọng hơi nghẹn ngào: “Phong Dã cũng cả đời ở bên Hứa Nguyên.”

Tôi cười nói: “Được.”

Tin tức tố quấn quýt lấy nhau, bổ sung cho tình yêu không lời nào có thể diễn tả được, càng thêm nồng nhiệt.

Cuối cùng mẹ Phong bị đưa vào viện điều dưỡng.

Cả đời cũng không thể rời khỏi nơi chật hẹp đó.

Cha Phong sau khi biết Phong Đình không phải con ruột của mình, tức giận đến mức đột quỵ não, tối hôm đó đã qua đời.

Vào một ngày nắng đẹp, đám cưới của tôi và Phong Dã bắt đầu.

Trong tiếng hò reo dưới khán đài, chúng tôi trao nhau nụ hôn.

Năm đầu tiên sau khi kết hôn, tuyến thể của tôi bắt đầu phát triển.

Bác sĩ nói, là do độ tương thích tin tức tố giữa tôi và Phong Dã quá cao.

Mới dẫn đến sự phân hóa thứ cấp.

Tôi hỏi phân hóa có lợi ích gì, bác sĩ nói dễ thụ thai hơn.

À, nhược điểm nói xong còn ưu điểm đâu?

Phong Dã cười nắm tay tôi, cắn vào tai tôi, nhỏ giọng nói những lời khiến tôi đỏ mặt.

Tôi không thèm để ý đến hắn, tối đến hắn bắt đầu thực hành.

Tôi bị hành hạ đến mức như vừa vớt từ dưới nước lên.

Năm thứ hai sau khi kết hôn, cả nhà họ Phong gần như đổi tên thành nhà họ Hứa rồi.

Cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Phong Thị là tôi.

Ngay cả thẻ lương của Phong Dã cũng nằm trong tay tôi.

Bây giờ chúng tôi vẫn yêu nhau mặn nồng.

Và sẽ mãi mãi yêu nhau.

END.

back top