Một năm sau, tôi tốt nghiệp, theo anh Hàn học cách quản lý công ty.
Cha mẹ biết chuyện của chúng tôi, không ngăn cản, tôi và anh Hàn đường đường chính chính nhận được lời chúc phúc từ gia đình.
Buổi tối anh Hàn nấu cơm, ăn lẩu.
Anh Hàn nhớ tất cả những món tôi thích ăn, lúc này tôi đang ăn ngấu nghiến, miệng dính đầy dầu mỡ.
Anh ấy thấy thú vị, đi tới hôn tôi một cái.
Tôi đẩy anh ấy ra, ngăn dầu mỡ dính vào người anh ấy.
Anh ấy lại ôm tôi vào lòng.
"Tiểu Mãn, anh cảm thấy bây giờ rất hạnh phúc, không có gì hạnh phúc hơn việc có em bên cạnh."
Giữa biển người mênh mông, bên cạnh chúng tôi chỉ có nhau.
Tống Tiệm hôn lên trán tôi, nói một câu rất triết lý:
"Nhân gian chí vị thị thanh hoan, nhân sinh tiểu mãn thị vạn toàn." (Vị ngon nhất nhân gian là sự thanh đạm vui vẻ, cuộc đời viên mãn là sự tròn đầy nhỏ bé.)
Tôi giơ hai tay tán thành.
Ngoại truyện 1: Tiểu Mãn
Khi đến nhà họ Tống, tôi được nhận nuôi từ trại mồ côi.
Tôi cẩn trọng không dám nói, cha mẹ nuôi hỏi gì tôi cũng không dám có ý kiến, chỉ biết thuận theo.
Cho đến ngày tôi làm giấy khai sinh, cha mẹ bàn bạc đổi tên cho tôi.
Tôi kéo vạt áo cha, khẽ nói:
"Gọi là Lâm Tây Bỉ."
Cha ngồi xổm xuống, hỏi tôi:
"Gọi là gì?"
Tôi nói:
"Lâm Tây Bỉ."
Tại sao?
Bởi vì trong ấn tượng hình như có một người anh trai gọi là Đại Hàn.
Anh ấy đã dạy tôi đọc một bài thơ, có tên là cái tên này.
Ký ức của tôi dần dần phai nhạt.
Cho đến năm lớp ba tiểu học, tôi thấy một bài thơ trong sách giáo khoa.
Hóa ra tên là Đề Tây Lâm Bích, tôi đã nhớ nhầm.
Và người tên là anh Hàn đó, tôi cũng hoàn toàn không nhớ rõ nữa.
Chỉ là mỗi khi tôi sợ hãi, tiềm thức lại gọi tên đó.
