Tôi bị hành vi của anh ấy chọc giận, lập tức đứng dậy chống cự.
Tôi và Tống Tiệm vật lộn với nhau, cả hai đều đỏ mắt.
Tôi huých anh ấy một cùi chỏ, làm môi anh ấy chảy máu.
Anh ấy đ.ấ.m tôi một quyền làm tôi ngã xuống, ghì chặt tôi nằm sấp trên ghế sofa.
Tôi không còn sức lực, toàn thân đau nhức vô cùng.
Lúc này anh ấy như một ngọn núi đè lên.
Tôi đau, giãy giụa đẩy anh ấy ra.
Anh ấy lại càng dùng sức mạnh hơn, tháo cà vạt trên cổ mình ra quấn chặt hai tay tôi.
"Trốn cái gì mà trốn!"
Anh ấy đột nhiên dùng sức cắn tôi, tôi hít một hơi lạnh.
"Đây không phải là điều em muốn làm với Triệu tiểu thư đó sao? Đổi lại là tôi thì không được à?"
Tay tôi bị trói, không thể ngăn cản anh ấy.
Cho đến khi bị ép bật khóc.
Lúc này Tống Tiệm hoàn toàn không còn giả vờ nữa.
Tôi bi thương nghĩ, tại sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này...
Cả người bắt đầu hoảng loạn.
Khi sắp sụp đổ, tôi buột miệng gọi ra một cái tên:
"Anh Hàn."
Động tác hung hãn của Tống Tiệm đột ngột dừng lại, anh ấy sững sờ nhìn tôi.
Anh ấy bất ngờ dừng lại, cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi một cách dịu dàng.
Anh ấy dịu giọng gọi tôi:
"Tiểu Mãn."
Tiểu Mãn là ai?
Tôi đã không thể suy nghĩ được nữa, nhắm mắt lại.
Ngủ thiếp đi.
