Khoảnh khắc giật mình tỉnh dậy trên giường, ta nhận ra mình đã được trùng sinh.
Trước khi bị vạn kiếm xuyên tâm, ta vẫn còn lo lắng cho hồn phách tan vỡ của Hoắc Vân Bách, thường xuyên xuống phàm giới tìm kiếm pháp khí.
Thế nhưng, hắn chỉ vì tu luyện nhất thời không tìm được bí quyết, mà đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu ta.
Đại sư huynh ôn hòa, thanh cao tựa đóa hoa trên đỉnh núi ngày trước.
Hoắc Vân Bách, người đã từng cười và gọi ta là tiểu sư đệ khi ta mới bước chân vào Tiên môn, đã không còn nữa.
Ngoài cánh cửa đóng chặt, Hoắc Vân Bách đang đập cửa ầm ĩ.
Ta vẫn còn sợ hãi, sờ lên cơ thể mình.
May mắn thay, ta vẫn còn sống. Cái đau thấu xương, bị lửa thiêu đốt đó, ta không muốn trải qua thêm lần nào nữa.
Nếu Hoắc Vân Bách từ đầu đến cuối chỉ yêu thích Y An, vậy ta sẽ thành toàn cho họ.
"Khương Khâm, mở cửa!"
hắn không biết đã đứng ngoài cửa gào thét bao lâu, sự kiên nhẫn đã sớm cạn kiệt.
Nếu ta không mở cửa nữa, e là hắn sẽ phá cửa xông vào.
Đời trước, sau khi trúng Tình độc, người đầu tiên ta nghĩ đến là hắn.
Trong lòng ta cũng có chút mừng thầm, ta không biết hắn có hiểu tâm ý của ta không.
Nếu có thể nhân cơ hội này để mối quan hệ giữa ta và hắn tiến thêm một bước, khiến nỗi khổ thầm yêu gần trăm năm của ta được thấy ánh mặt trời.
Nhưng ta không hề biết, người hắn thích là Y An.
Y An là một Tiên nô cấp thấp, thỉnh thoảng xuất hiện trong Đại điện, cũng không hề bắt mắt.
Thậm chí ta còn không nhớ rõ hình dáng của y.
Ta chỉnh trang lại quần áo, không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào của Tình độc phát tác, rồi đi đến cửa.
"Khương Khâm, ta nói lần cuối, mau mở cửa!"
"Ta không cần biết lần này ngươi lại bày trò với ai để lừa gạt ta. Ta chỉ đến đây lần này thôi, nếu ngươi còn đến cầu xin, ta sẽ không đến nữa."
Ta nhớ ra rồi.
Kiếp trước, sau khi trúng độc, ta gắng gượng quay về phòng, rồi tiếp tục hôn mê và sốt cao.
Trong lúc hôn mê, ta chỉ có thể gọi tên hắn, không biết là ai đã đi gọi hắn đến.
Trước khi hắn nổi cơn thịnh nộ, ta mở cửa.
Hoắc Vân Bách tu luyện Hỏa tính pháp thuật, lúc này xung quanh hắn tỏa ra những ngọn lửa nóng rực.
Pháp khí trên tay hắn chính là thanh kiếm Vạn Kiếp Bất Phục đã g.i.ế.c c.h.ế.t ta.
Khoảnh khắc nhìn thấy nó, ta sợ hãi lùi lại một bước.
Thấy ta mở cửa, Hoắc Vân Bách ngẩn người một lát, đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt, rồi mới thu kiếm lại.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn, sự giận dữ trong mắt hắn lại càng thêm dữ dội.
"Khương Khâm, không phải ngươi nói ngươi trúng Tình độc sao? Ta thấy ngươi chẳng phải vẫn ổn đó sao?"
"Không lẽ lại lừa ta nữa?"
Lời của Hoắc Vân Bách khiến ta có chút khó hiểu.
Từ khi bước chân vào Tiên môn, lần đầu tiên gặp hắn, ta chưa từng lừa dối hắn.
"Lừa ngươi nữa" là ý gì?
Ta hắng giọng một cái, rồi mới mở lời đáp:
"Đa tạ sư huynh quan tâm, ta có trúng Tình độc, nhưng... không cần sư huynh cứu chữa."
Sắc mặt Hoắc Vân Bách thay đổi, thanh kiếm trong tay lại chĩa về phía ta.
"Khương Khâm, ta không biết ngươi lại muốn dùng thủ đoạn thấp hèn gì để tìm kiếm sự quan tâm của ta. Ta là sư huynh của ngươi, ngươi phạm sai lầm, ta cũng có trách nhiệm gánh vác."
"Y An tâm tư thuần thiện, những chuyện trước kia, y bảo ta đừng so đo với ngươi, nếu ngươi còn dám ỷ vào thân phận đệ tử Tiên môn mà hành hung, làm ác với y, đừng trách ta không niệm tình sư môn, dùng môn quy trừng phạt ngươi!"
Hoắc Vân Bách nói xong, liền muốn rời đi.
Những lời này, kiếp trước ta chưa từng nghe thấy, tự nhiên cũng không biết phải biện giải thế nào.
Ta gọi hắn lại, theo bản năng muốn túm lấy vạt áo hắn như kiếp trước, nhưng lại bị hắn đề phòng hất ra.
"Đừng chạm vào ta, ta thấy dơ bẩn."
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, đời này sẽ không còn dây dưa với hắn nữa.
Lời nói của hắn vẫn khiến tâm thần ta chấn động.
Nếu không phải đem pháp khí tu luyện ngàn năm cho hắn bảo vệ hồn phách, ta cũng sẽ không đến mức không thể tự mình giải Tình độc.
Thế nhưng, thứ ta nhận lại được lại là kiếm Vạn Kiếp Bất Phục không chút lưu tình của Hoắc Vân Bách, thần hồn câu diệt, ngay cả một tia cơ hội sống lại cũng không có.
Vạt áo Hoắc Vân Bách trượt khỏi tay ta, ta nhìn lòng bàn tay trống rỗng, cười khổ không thành tiếng.
"Sư huynh, ta không biết mình đã làm gì, khiến Y An cảm thấy ta đang nhắm vào y. Đợi ta giải xong Tình độc, sẽ đi tìm y giải thích."
Lời ta còn chưa dứt, Hoắc Vân Bách vốn đang quay lưng bỗng nhiên xoay người, giơ kiếm, đ.â.m thẳng vào ta.
Hơi nóng và ngọn lửa rực cháy ập đến.
Ta vì trúng Tình độc, căn bản không có sức phản kháng.
"Sư huynh!" Ta cố hết sức lực cuối cùng, đỡ được đòn tấn công của Hoắc Vân Bách.
Trên mặt Hoắc Vân Bách hiện lên vẻ mặt muốn đẩy ta vào chỗ c.h.ế.t giống như kiếp trước.
Một cảm giác tanh ngọt trào ra từ lồng ngực, một ngụm m.á.u bẩn phun ra từ miệng ta.
Hoắc Vân Bách cũng bị ta đột ngột thổ huyết làm cho giật mình, vội vàng thu kiếm lại.
Mất đi điểm tựa, ta cũng không còn sức lực, cứ thế ngã xuống đất, liên tục phun ra mấy ngụm máu.
Ngay cả khi không trúng Tình độc, ta cũng không thể chịu nổi nhát kiếm kia của hắn.
Không có pháp khí, ta chẳng khác nào người phàm, chỉ là dựa vào Tiên linh thánh thể bẩm sinh mà gắng gượng chịu đựng.
Hoắc Vân Bách cũng nhận ra mình đã ra tay hơi nặng, ánh mắt thoáng qua một tia áy náy.
"Đừng để ta nghe thấy ngươi nói muốn tìm Y An nữa, cũng đừng đi tìm y. Có ta bảo vệ, y còn có thể sống yên ổn chút. Nếu ngươi còn dám tới gần y, ta sẽ không chỉ rút kiếm với ngươi như thế này đâu."
