SAU KHI TRỌNG SINH, TA LỰA CHỌN CHIẾN THẦN GIÚP TA GIẢI ĐỘC TÌNH

Chương 6

Những ngày tháng ở bên Cảnh Dục trôi qua quá nhanh, nhanh đến nỗi ta suýt quên mất, Đại hội Thiên giới hàng năm sắp bắt đầu rồi.

Mọi năm đều là sư phụ đi, nhưng sư phụ bế quan nhiều năm, chúng ta cũng không tìm thấy hắn, chỉ đành để Hoắc Vân Bách dẫn ta và sư tỷ đi.

Khi sư tỷ truyền tin đến, ta mới chợt nhớ ra chuyện này.

Ta đang nghĩ xem nên nói với Cảnh Dục thế nào, thì nghe thấy tiếng chim hót.

Là Cảnh Dục đã trở về.

Trong số những con chim đó, một số cũng có linh tính, có thể hiểu lệnh của hắn, thậm chí có con còn có thể nói tiếng người.

Ta vội vàng đứng dậy ra đón hắn.

Hôm qua ta lẩm bẩm muốn ăn đồ ngọt, sáng nay hắn đã đi tìm rồi.

Vừa bước ra khỏi cửa, ta đã thấy Cảnh Dục vui vẻ ôm một bát Bạch Ngọc Cao bước nhanh vào.

"Khâm Khâm, ngươi dậy đúng lúc lắm, ta đã tìm rất lâu mới tìm thấy Bạch Ngọc Cao này, ngọt mà không ngấy, mau nếm thử đi."

hắn dâng bát lên trước mặt ta như dâng báu vật, trong ánh mắt tràn đầy niềm vui không thể tả.

Thấy ta hơi do dự, hắn tưởng ta không thích, khẽ nhíu mày, thận trọng nhìn ta.

Ta đưa tay lấy một miếng, nhai vài miếng rồi nuốt xuống.

"Ngon lắm."

Nghe được câu trả lời khẳng định của ta, Cảnh Dục vốn còn đang cẩn thận, lúc này mới giãn mày ra.

"Ngươi thích là tốt rồi, lão già bán Bạch Ngọc Cao kia còn khoe khoang với ta, nói là độc nhất vô nhị trên Thiên thượng nhân gian."

Ta bị hành động nhỏ có vẻ chê bai của Cảnh Dục làm cho bật cười.

Cảnh Dục đặt bát xuống, muốn kéo tay ta đi ra ngoài, nhưng ta lại không đi theo như mọi khi.

hắn quay đầu lại nhìn ta khó hiểu, "Sao thế? Ta cứ cảm thấy ngươi có gì đó là lạ."

Suy nghĩ một lát, ta quyết định nói cho hắn biết.

"Sư tỷ truyền tin đến, muốn ta cùng đi tham dự Đại hội Thiên giới năm nay, mọi năm đều là ta phải đi."

Quả nhiên, lời ta còn chưa nói xong, mặt Cảnh Dục đã lạnh xuống.

Ta dùng hai tay nắm lấy cánh tay hắn, khẽ lay vài cái.

Bình thường chiêu này đều có tác dụng, nhưng hắn lại hoàn toàn không động, nghiêng đầu sang một bên, còn giận dỗi gạt tay ta xuống.

"Ngươi đi đi, mặc kệ sống c.h.ế.t của ta, một mình ta trông nom lũ chim này cũng sống được."

Ta đành phải dịu giọng dỗ dành, "Chỉ đi vài ngày thôi, sẽ nhanh chóng quay về, bảo đảm không nói chuyện với người không liên quan, được không?"

"Ngươi đã nói như vậy rồi, nếu ta không cho ngươi đi, ngươi lại nói ta nhỏ nhen, thích ghen tuông."

Ta bị lời nói của hắn chọc cho dở khóc dở cười. Lời đó lúc trước ta chỉ tiện miệng bịa ra, vậy mà hắn lại xem là thật.

"Vậy thế này đi, đợi ta về, ta... ta sẽ chiều theo ý ngươi..."

Những lời sau đó, ta không tài nào nói ra được, lỡ bị lũ chim của hắn nghe thấy, lại bắt chước theo.

Ta đành phải ghé sát tai hắn, khẽ cắn môi, do dự nửa ngày, mới nói xong phần còn lại.

"Lời này là thật chứ?"

Mặt ta đỏ bừng gật đầu, "Thật, tuyệt đối không nuốt lời."

Mãi đến trước một ngày diễn ra đại hội, Cảnh Dục mới chịu để ta ra khỏi nhà.

Vội vã chạy kịp, vừa lúc đại hội bắt đầu, ta mới đến được Đại điện Thiên giới.

Bên trong đã có không ít Tiên khách.

Sư tỷ thấy ta, vội vàng đi tới.

"Khâm Khâm, khoảng thời gian này ngươi chạy đi đâu vậy? Cũng không về Tiên môn, có phải lại xuống phàm giới tìm pháp khí rồi không?"

Ta lắc đầu, không giải thích nhiều.

Sư tỷ cũng không hỏi nữa, kéo ta đi vào bên trong.

Theo tiên vị của sư phụ, vị trí chúng ta ngồi ngay dưới Vương tọa.

Mọi năm đều có một chỗ ngồi trống riêng, là dành cho Cảnh Dục.

Chỉ là Cảnh Dục chưa bao giờ đến, nên chỗ đó cứ để trống mãi, chúng thần cũng đã quen với việc nhìn thấy chỗ ngồi trống này.

Sư tỷ vừa kéo ta ngồi xuống, ta đã nhìn thấy Hoắc Vân Bách ngồi đối diện, và Y An bên cạnh hắn.

Y An bóc một quả nho cho hắn, nhìn ta một cái, rồi mới đút cho hắn ăn.

Theo thân phận của Y An, y không thể vào Đại điện này, dù có vào, cũng chỉ có thể phụ trách bưng rượu trái cây.

Sao y lại có thể đường hoàng ngồi ở vị trí cao như vậy.

Ta cúi đầu, không nhìn bọn họ nữa.

Ngược lại, Hoắc Vân Bách thấy ta, cười nhạo một tiếng.

"Khương Khâm, ngươi còn mặt mũi quay về sao."

Một câu của Hoắc Vân Bách khiến Đại điện im lặng trong chốc lát, chúng thần đều nhìn về phía ta.

Hoắc Vân Bách đứng dậy đi tới, muốn kéo ta đứng lên. Ta không còn e dè, hất tay hắn ra.

"Tại sao ta không thể quay về? Đại hội Tiên giới mọi năm, ta đều phải cùng sư tỷ đến."

"Hừ." Hoắc Vân Bách châm chọc, "Ngươi đã làm những chuyện dơ bẩn đó, còn ai mà không biết. Ta nếu là ngươi, đã sớm che mặt lại, không dám quay về nữa. Nhiễm phải bệnh dơ bẩn, còn bịa ra Chiến thần Thiên giới giúp ngươi giải Tình độc."

hắn vẫy tay gọi Y An, Y An vẫn còn có chút sợ ta, không chịu đi tới.

"Y An, lại đây, hôm nay ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi trước mặt chúng thần."

Lúc này Y An mới đi tới, nhưng vẫn trốn sau lưng Hoắc Vân Bách.

"Chư vị, ta muốn làm rõ một chuyện ở đây. Năm đó Lục giới đại loạn, ta không may bị trọng thương, suýt hồn phi phách tán. May mắn nhờ Y An đem pháp khí tu luyện ngàn năm hóa thành hồn linh, bảo vệ hồn phách cho ta, ta mới từ cõi c.h.ế.t trở về."

Lời này vừa nói ra, chúng thần đều kinh ngạc.

Sư tỷ cũng ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi ta: "Vân Bách nói gì vậy? Không phải ngươi dùng pháp khí bảo vệ hồn phách cho hắn sao?"

Ta cười với sư tỷ, không nói gì.

Hoắc Vân Bách chỉ vào ta: "Còn y, Khương Khâm, một nghiệt súc hóa thân từ hồ ly mê hoặc, nhân lúc Y An không còn pháp khí, cố ý tấn công, khiến Y An mất hết pháp lực, chỉ có thể tồn tại ở Thiên giới với thân phận một Tiên nô cấp thấp. Không chỉ vậy, y còn cướp công của Y An, yêu cầu sư phụ ta thu nhận, để y ở lại làm loạn trong cả Thiên giới lẫn phàm giới, làm bại hoại môn phong Tiên môn ta! Nay sư phụ không có mặt, ta sẽ thay mặt sư phụ, đánh y vào Tru Tiên Đài, vĩnh viễn không được siêu sinh!"

Thực ra, vẫn có người biết chân tướng năm đó, dù sao thì lai lịch của ta cũng phải được nói rõ ràng.

Chúng thần chỉ xì xào bàn tán, không ai tiếp lời Hoắc Vân Bách.

Y An khẽ kéo tay áo Hoắc Vân Bách.

"Vân Bách, hay là thôi đi, ta không để bụng đâu."

Lời này của Y An, khiến Hoắc Vân Bách vốn đã có chút mất mặt, lập tức giận dữ bùng lên.

hắn túm lấy ta, ta không kịp đề phòng, bị hắn kéo đi ra ngoài.

Chúng thần nhìn cảnh tượng lúc này, có người muốn ngăn cản, nhưng cũng không biết lấy danh nghĩa gì, dù sao đây cũng là chuyện nội bộ Tiên môn chúng ta.

Không ai ngăn cản, Hoắc Vân Bách càng thêm ngang ngược.

"Khương Khâm, nếu ngươi không quay về, ta vốn cũng không muốn so đo với ngươi nữa, nhưng nay ngươi cố tình quay lại, còn đường hoàng bước vào, khiến Y An khó xử. Ta chỉ có thể lấy mạng ngươi, báo thù cho Y An."

Nhưng hắn còn chưa kéo ta đi được hai bước, đã bị một quả cầu lửa đột ngột đánh trúng, lập tức bay xa mấy trượng, va vào cột đá, phun ra mấy ngụm máu.

Chúng thần nhìn ra ngoài Đại điện.

Bên ngoài điện, Cảnh Dục bước vào một cách thong dong, chân đạp lửa sen nghiệp hỏa.

Hoắc Vân Bách trấn tĩnh lại, dựa vào cột đá đứng dậy, chỉ vào Cảnh Dục nói: "Ngươi là ai, dám đánh lén ta."

Cảnh Dục đi đến bên cạnh ta, nắm tay ta đi về phía chỗ ngồi đã để trống gần trăm năm kia.

"Nhanh như vậy đã không nhận ra ta rồi sao? Ta chính là Cảnh Dục mà Khâm Khâm nói, người nhỏ nhen, lại thích ghen tuông, đã giải Tình độc cho y. Ngươi kéo Khâm Khâm của ta đi, ta sao cũng phải hiểu lầm một chút chứ."

 

back top