Hoắc Vân Bách sững sờ, dừng bước, quay lại nhìn ta.
Ánh mắt hắn lúc này đã thanh tĩnh hơn nhiều, không còn oán hận như kiếp trước, cũng không còn chán ghét như lúc nãy.
"Khương Khâm..."
Có lẽ lúc này hắn hối hận vì đã bị Y An lừa dối, hoặc có lẽ hắn căm hận mình không có khả năng phân biệt thật giả.
Y An tùy tiện nói vài câu, hắn đã tin.
hắn đặt kiếm xuống, quỳ gối trước mặt ta.
"Khương Khâm, là ta có lỗi với ngươi. Đều do ta mắt mù tai điếc, mới bị Y An lừa gạt, ngươi có thể tha thứ cho ta không?"
Ta vừa định mở lời, đã bị Cảnh Dục cố ý ôm vào lòng, không cho ta nói.
"Ngươi nói nghe thật dễ dàng. Trăm năm trước, Khâm Khâm dùng pháp khí bảo vệ tính mạng ngươi, trong trăm năm này, Khâm Khâm không có pháp khí, còn vì muốn bảo vệ hồn phách tan vỡ của ngươi, không màng nguy hiểm, xuống phàm giới bôn ba. Ngươi có biết y đã gặp bao nhiêu lần nguy hiểm không? Hôm nay nếu không phải ta đến kịp, ngươi còn muốn kéo y xuống Tru Tiên Đài."
"Hoắc Vân Bách, ngươi quả thực vừa ngu xuẩn vừa độc ác."
"Ngươi..."
Hoắc Vân Bách bị một tràng chất vấn của Cảnh Dục làm cho nghẹn lời.
Chợt, đôi vai hắn buông thõng xuống, xung quanh tỏa ra một luồng khí tức xám xịt.
hắn không còn là Đại sư huynh Tiên môn cao cao tại thượng, có thể rút kiếm g.i.ế.c ma trong loạn lạc Lục giới, phong độ ngời ngời như ngày nào nữa.
Cảnh Dục ra hiệu cho ta có thể nói chuyện.
Ta vốn còn có chút không đành lòng, cũng bị những lời này của Cảnh Dục làm cho tan biến.
Ta chỉ là lấy lại đồ của mình, không cần phải cảm thấy có lỗi với bất kỳ ai.
"Thiên Sương!" Ta lớn tiếng gọi.
Lập tức, từ trên người Hoắc Vân Bách bay lên từng mảnh băng sương, ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn thành một thanh kiếm hình băng nhọn.
Ta giơ tay triệu hồi Thiên Sương kiếm trở về.
Pháp khí nhận chủ, của ta mãi mãi là của ta.
Hoắc Vân Bách không còn hồn linh hộ thể, chỉ trong chớp mắt, đã già đi rất nhiều.
Khiến chúng thần xôn xao thương cảm.
hắn còn muốn dùng kiếm chống đỡ đứng dậy, nhưng cũng không còn sức lực.
Cảnh Dục làm xong những việc cần làm, cũng không muốn nán lại ở đây nữa.
hắn nắm tay ta đi ra ngoài.
Phía sau, truyền đến giọng nói của Hoắc Vân Bách.
"Khương Khâm, ta có lỗi với ngươi, ngươi đừng đi, ta biết ngươi vẫn luôn thích ta, cho ta một cơ hội hối lỗi, bù đắp, được không? Ta không muốn ngươi đi..."
Hoắc Vân Bách mới nói được vài câu, đã vì thở dốc không còn sức mà nói tiếp.
Ta vừa định quay đầu lại nhìn hắn, đã bị Cảnh Dục dùng ánh mắt cảnh cáo không được nhìn.
"Ta sắp ghen rồi, Khâm Khâm."
Ta lườm hắn một cái, "Ngươi còn ghen nữa sao. Không muốn ta đến, còn cố ý giận dỗi lừa ta, muốn ta chiều theo ý ngươi làm loạn. Ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi ghen cái gì?"
"Ta chỉ nói ngươi đến, ta sẽ giận, chứ có nói ta không đến đâu. Hơn nữa ta đã gần trăm năm không về Thiên giới, về thăm lại cố nhân, cũng là chuyện nên làm."
Ta dừng bước, không muốn đi nữa.
Cảnh Dục nghi hoặc hỏi: "Sao thế, ta về thăm cố nhân ngươi không vui sao? Vậy sau này ta không về nữa."
Có lúc ta thực sự nghi ngờ Cảnh Dục là cố ý. hắn chắc chắn biết, ở phàm gian, cố nhân tuyệt đối không phải là ý nghĩa cố hữu.
Quay về động phủ, nơi đây vẫn là trời quang mây tạnh. Cảnh Dục thì vui vẻ tự tại, ta đã quen với việc bôn ba ở phàm giới, nên luôn muốn cứ cách một thời gian lại ra ngoài du ngoạn.
Mỗi lần đều phải dỗ dành hết lời, hắn mới chịu nhúc nhích.
Lại là một màn làm nũng, lăn lộn, hắn mới bằng lòng cùng ta đi ra ngoài.
Không biết với cái tính khí như vậy, ngày xưa hắn làm sao trở thành Chiến thần khiến Lục giới nghe danh mà biến sắc.
Ta đang chọn quần áo cho mấy con chim thú sắp hóa hình gần đây, Cảnh Dục không kiên nhẫn, nói ta quan tâm đến lũ chim thú đó hơn cả hắn.
Sao không thấy ta mua quần áo cho hắn.
"Kim La Vũ Y mà một Tiên nữ phải mất cả trăm năm mới dệt được ngươi không mặc, lại cứ muốn mặc quần áo phàm gian sao?"
"Ta nói là chuyện quần áo sao? Khâm Khâm, ta thấy dạo này ngươi càng ngày càng không kiên nhẫn với ta rồi."
Ta đang định không thèm để ý đến sự vô lý của Cảnh Dục nữa, thì nghe thấy tiếng chim hót.
Là con chim biết nói tiếng người kia.
"Sư đệ! Sư đệ! Tìm sư đệ!"
Ta còn chưa kịp hỏi chuyện gì, Cảnh Dục đột nhiên ôm lấy ta, tránh sang một bên.
Không xa lắm, một người tóc tai bù xù chạy đến. Ta tò mò muốn nhìn, lại bị Cảnh Dục ấn đầu không cho xem.
Ta mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, đang khóc lóc kêu gào.
"Mọi người có thấy sư đệ của ta không? Sư đệ của ta mất tích rồi, ta phải đi tìm y, ai thấy y rồi? Ta là Thần Tiên, ta có thể cho mọi người trường sinh bất lão! Mọi người giúp ta tìm sư đệ đi!"
Những người xung quanh nhìn thấy người nói lời điên cuồng này, đều không thèm để ý, có người nóng tính còn ra tay đánh y.
Ta muốn ngăn cản, Cảnh Dục chỉ vào người mặc quan phục đang chạy tới.
"Có người quản rồi, không cần chúng ta."
Quan binh kéo người đó đi, chớp mắt, ta đã không nhìn thấy nữa.
"Khâm Khâm, chúng ta về nhà thôi."
"Được."
(Hết toàn văn)
