SAU KHI XUYÊN THƯ, NAM CHỦ TÔI NUÔI LỚN MUỐN LÀM CHỒNG TÔI

Chương 11

Hôm nay là kỷ niệm một năm tiệm mì gạo gà xé của tôi bén rễ ở đây, tâm trạng tôi rất tốt nên đã uống một chút rượu.

Không đến mức say, chỉ hơi choáng váng, choáng đến mức tôi nằm ườn trên ghế sofa, mặc kệ Cố Uyên Mặc chăm sóc tôi.

Cậu ấy gọi tôi hai tiếng: "Ngôn Ngôn, tỉnh dậy, anh."

"Lên giường ngủ đi, thôi, để em lau người cho anh trước."

Tôi cảm nhận được chiếc khăn ấm áp và ẩm ướt lướt qua má và cổ tôi.

Thoải mái đến mức tôi rên hừ hừ.

Đột nhiên, Cố Uyên Mặc dừng tay lại.

Tôi đang định mở mắt ra xem sao cậu ấy không lau nữa, thì cảm nhận được một cảm giác mềm mại chạm vào môi.

Mặc dù tôi chưa từng có bạn trai hay bạn gái, nhưng dù sao tôi cũng đã xem phim truyền hình rồi.

Cảm giác này, vãi! Vừa nãy là Cố Uyên Mặc hôn tôi sao?

Vãi!

Tôi bật mạnh mắt dậy, đẩy cậu ấy ra.

Chắc là Cố Uyên Mặc cũng không ngờ tôi vẫn còn tỉnh, cậu ấy bị tôi đẩy ngã ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Tôi nhìn khuôn mặt kinh ngạc của cậu ấy, thầm nghĩ cậu kinh ngạc cái gì, người nên kinh ngạc là tôi mới đúng.

Vãi, đứa em trai lớn tôi nuôi dưỡng lại quay sang hôn tôi.

Tôi chửi thầm trong lòng, nhưng không thể diễn tả hết sự kinh hoàng của tôi.

Đối với chuyện nghiêm trọng này, tôi quyết định tổ chức một cuộc họp gia đình khẩn cấp.

Thành viên tham gia cuộc họp gia đình: Tống Ngôn, Cố Uyên Mặc

Công tác chuẩn bị trước cuộc họp đều do Cố Uyên Mặc đảm nhận.

Tôi nhìn cậu ấy bận rộn dọn dẹp chai rượu trên bàn.

Dọn xong còn bưng ra một bát canh giải rượu đặt trước mặt tôi.

Tôi thấy Cố Uyên Mặc không muốn dừng lại, muốn trốn tránh chuyện này, nên khi cậu ấy chuẩn bị đi lấy trái cây, tôi gọi lại, ngăn cậu ấy: "Đừng bận rộn nữa, qua đây ngồi đi."

"Cuộc họp chính thức bắt đầu."

"Em giải thích xem chuyện này là sao? Anh không chấp nhận lý do 'lỡ' hay 'không cố ý'."

Dưới ánh đèn, Cố Uyên Mặc hơi cúi đầu, mái tóc che đi đôi mắt khiến tôi không thể nhìn rõ ý đồ của cậu ấy.

Đường nét cằm của cậu ấy rõ ràng, không còn vẻ non nớt của thiếu niên như lần đầu gặp mặt.

Hình dáng môi rất đẹp...

Khoan đã!

Bây giờ không phải là lúc để quan sát những thứ này.

"Em muốn ở bên anh cả đời."

"Bây giờ chúng ta cũng đang ở bên nhau, điều này không thể là lý do để em hôn anh."

"Anh, lẽ nào anh không muốn ở bên em sao?"

Tôi không hề nhận ra lỗ hổng trong câu nói này, theo bản năng trả lời: "Muốn chứ, nhưng anh coi em là em trai."

"Nhưng anh à, nếu anh coi em là em trai, thì sẽ có một ngày em sẽ lấy vợ sinh con, hoặc tìm một người đàn ông như em. Em sẽ dọn ra khỏi nhà này, sau này trong cuộc sống của anh, em chỉ thỉnh thoảng xuất hiện. Nếu sau này em làm việc ở nước ngoài, thậm chí chúng ta chỉ có thể gặp nhau vào dịp lễ Tết thôi. Anh có chấp nhận được không, Ngôn Ngôn?"

Tôi bị lời cậu ấy kéo vào tình huống đó, tôi hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc sẽ xa Cố Uyên Mặc lâu như vậy.

Thực ra tôi chưa từng nghĩ đến tương lai sẽ thế nào, chỉ nghĩ là sẽ ở bên Cố Uyên Mặc. Nếu không tôi cũng không thể bỏ quê hương đến đây sau khi cậu ấy thi đỗ đại học ở thành phố Kim.

Tôi lắc đầu.

"Hai chúng ta cần phải bình tĩnh lại."

Cố Uyên Mặc không phản đối, quyết định ra ngoài ở đêm nay.

Trước khi đi, cậu ấy quay lại nhìn tôi đang ngồi trên ghế sofa.

Hai ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

"Anh, dù là quyết định học tập chăm chỉ, hay quyết định bắt đầu tiếp xúc với máy tính để kiếm tiền, ý nghĩa của tất cả những việc em làm là vì em muốn trở nên tốt hơn, và càng muốn ở bên anh mãi mãi."

Cuối cùng, giọng cậu ấy bình tĩnh nói: "Ngôn Ngôn, em muốn ở bên anh mãi mãi, nhưng không phải với tư cách anh trai và em trai. Em muốn ở bên anh vĩnh viễn với tư cách người yêu. Em muốn hôn anh, em có dục vọng với anh, em thích anh, em yêu anh."

 

back top