Thời gian đại học trôi qua rất nhanh.
Thoáng chốc, cửa hàng mì gạo gà xé của tôi cũng đã mở được một tiệm nhỏ ở thành phố cậu ấy theo học.
Còn Cố Uyên Mặc, kể từ khi có máy tính, cậu ấy như thể đã kích hoạt công tắc kỹ năng vậy.
Trong năm nay, cậu ấy đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ viết code.
Cậu ấy cất tất cả số tiền đó vào thẻ, và giao thẻ cho tôi.
Lúc cậu ấy đưa thẻ cho tôi, tôi ôm cậu ấy, lòng đầy hân hoan.
Đứa em trai lớn của tôi thật là hiếu thảo quá đi.
Cho đến ngày tôi nghỉ đông, tôi ra cổng đón cậu ấy.
Nửa ngày không thấy bóng dáng, đang định gọi điện thì thấy Cố Uyên Mặc bước ra, phía sau còn có một cô gái.
Vẻ mặt cậu ấy có chút lạnh lùng: "Xin lỗi, đàn chị, em có người mình thích rồi."
Cô gái buồn bã bỏ đi.
Trong lòng tôi có chút chua xót khi biết Cố Uyên Mặc đã có người mình thích, có lẽ các bậc phụ huynh đều có tâm lý này.
Nhưng chuyện tầm phào vẫn phải hóng, thích ai từ lúc nào mà tôi không hề biết?
Cố Uyên Mặc quay lại nhìn thấy tôi, mắt sáng lên: "Ngôn Ngôn."
Nụ cười trên mặt tôi lập tức thay đổi.
Kể từ khi Cố Uyên Mặc bắt đầu kiếm tiền, cách xưng hô của cậu ấy với tôi đã thay đổi.
Tôi buồn một thời gian dài, nhưng thái độ của Cố Uyên Mặc không thay đổi, thậm chí còn chăm sóc tôi tốt hơn trước, nên tôi không bận tâm nữa.
Dù sao thì thói quen là thứ đáng sợ.
Mọi thứ đều tan biến, tôi hỏi chuyện tình cảm của cậu ấy, trêu chọc: "Wow!"
Cố Uyên Mặc cười có chút ngượng nghịu, như đang giải thích.
"Em không thích cô ấy."
"Người ta xinh đẹp như vậy mà em không thích, vậy người em thích phải là tiên nữ cỡ nào?"
"Cô ấy không đẹp bằng anh."
Không ngờ lời trêu chọc của tôi lại nhận được một câu trả lời nghiêm túc.
Tôi nhìn vào mắt cậu ấy, đột nhiên trong lòng có chút hoảng hốt.
Ngay sau đó, tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Bốp" một cái vỗ vào lưng cậu ấy.
"Em mô tả anh trai em kiểu gì thế? Anh là đẹp trai cơ."
"Vâng, Ngôn Ngôn thật là đẹp trai bùng nổ."
"Em cũng đẹp trai bùng nổ."
Trong những lời trêu ghẹo qua lại, trái tim tôi dần dần được đặt lại vào bụng.
Nhưng không ngờ câu tiếp theo của Cố Uyên Mặc lại khiến tôi lo lắng trở lại.
"Ngôn Ngôn, anh nghĩ sao về đồng tính luyến ái?"
"Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?"
"Chỉ là hôm nọ em thấy một cặp đôi trong lớp, hơi tò mò thôi."
Trái tim tôi lại được đặt xuống.
"Thích con trai hay con gái thì cũng không sao cả, chỉ cần là người em thích là được. Tình yêu không phân biệt giới tính. Anh nói cho em biết nhé, em đừng có kỳ thị người ta."
Thấy cậu ấy nghiêm túc gật đầu, tôi liền bảo cậu ấy lên xe đưa về nhà.
Nhưng trong lòng luôn có một cảm giác bất an bao trùm.
Lẽ nào tôi thực sự là một "phụ huynh" phong kiến, còn muốn ghen tuông với "em dâu"?
