"Tại sao lại đến tìm tôi?"
"Nhớ cậu." Cảnh Trừng cọ cọ vào tôi, rên rỉ, "Tôi rất nhớ cậu."
Tôi xoa nhẹ trên đỉnh đầu và lưng Cảnh Trừng như xoa một chú chó.
Trạng thái của hắn vẫn rất tệ, nhìn như thể sắp vỡ vụn ra bất cứ lúc nào.
"Phải làm sao đây?" Tôi nâng mặt Cảnh Trừng lên, "Bình thường cậu gặp tình trạng này thì xử lý thế nào?"
Cảnh Trừng mơ mơ màng màng cọ vào người tôi.
"Chặt hơn..."
"Cái gì?"
Cảnh Trừng ngẩng đầu lên từ trước người tôi, đuôi hắn quấn quanh mắt cá chân tôi, không ngoan ngoãn đập vào bên trong ống quần.
"Ôm chặt hơn nữa..."
Tôi lập tức ôm chặt Cảnh Trừng.
Trước người tôi, Cảnh Trừng thở dài một tiếng, ngón tay và cái đuôi bắt đầu trở nên bất an.
Tôi: "?"
Tôi nghi ngờ nhìn hắn.
"Cậu làm gì đấy?"
"Như vậy ôm chặt hơn."
Vải vóc trên người biến mất trong nháy mắt.
Cảnh Trừng dùng cả tay và đuôi, cứ thế làm loạn phía sau tôi.
Sau khi trần trụi đối diện nhau, tôi càng quan sát kỹ hơn những vết nứt trên da hắn.
So với mặt, vết nứt trên cơ thể còn nghiêm trọng hơn, có vài chỗ còn rỉ máu.
Tôi nhíu mày nhìn xuống.
Sau đó, tôi nhìn thấy một thứ khiến tôi kinh ngạc.
