Cảnh Trừng kể lại chi tiết những gì đã xảy ra trong văn phòng Liễu Giang.
Lúc đó, Cảnh Trừng nghe thấy việc thay đổi đối tượng thí nghiệm rất tức giận, ngay khi nghe tôi đồng ý, hắn lập tức mất lý trí.
Đấm vỡ tường, Cảnh Trừng trực tiếp từ trên lầu nhảy xuống, lần theo mùi của tôi tìm đến chất vấn.
"Vậy cậu không để lộ thân phận trước mặt Liễu Giang đúng không?"
"Ừm."
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Giang cực kỳ cuồng nghiên cứu quái vật, tôi không dám tưởng tượng nếu Liễu Giang phát hiện ra con quái vật đặc biệt như Cảnh Trừng sẽ tiến hành những nghiên cứu kinh khủng nào với hắn.
Chưa phát hiện thì còn may, chưa phát hiện thì vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Tôi chủ động dẫn Cảnh Trừng đi tự thú.
Cảnh Trừng bị nhốt vài ngày vì tội cố ý phá hoại.
Những ngày đó, việc đầu tiên tôi làm khi về căn cứ mỗi ngày là đến thăm Cảnh Trừng đang bị nhốt trong phòng giam.
Cơ sở vật chất trong phòng giam rất đơn sơ, ngoài giường và nhà vệ sinh ra không còn gì khác.
Vừa ngửi thấy mùi của tôi, Cảnh Trừng đang ngẩn ngơ ngồi trên giường lập tức đi đến bên song sắt, cố gắng đưa tay ra muốn ôm tôi.
Ôm một lúc, Cảnh Trừng lại đưa miệng qua khe hở song sắt, chu môi muốn hôn.
Tôi ngượng ngùng nhìn nhân viên quản lý đang đứng bên cạnh, nhanh chóng hôn một cái lên miệng Cảnh Trừng.
Ngày hắn được thả ra, Liễu Giang bị đá vụn đập trúng hôn mê cũng vừa tỉnh lại từ bệnh viện.
Tôi và Cảnh Trừng xách giỏ trái cây nhỏ đi thăm bệnh.
Liễu Giang liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của chúng tôi.
"Không muốn thay đổi đối tượng thí nghiệm?"
Ánh mắt ông ta quét qua hai chúng tôi: "Hai Alpha các cậu... nảy sinh tình cảm rồi sao?"
Tôi không tiện kể chi tiết giữa tôi và Cảnh Trừng cho Liễu Giang nghe, chỉ có thể thuận theo lời ông ta mà gật đầu.
Liễu Giang im lặng một lúc.
"Tin tức tố của Alpha bài xích nhau, làm thế nào các cậu chấp nhận tin tức tố của đối phương được?"
Vấn đề này tôi đã hỏi Cảnh Trừng tối qua.
Tin tức tố của quái vật khác với con người, sẽ phân hóa ra mùi hương hấp dẫn đối phương nhất dựa trên bạn đời để dẫn dắt giao phối.
"Chỉ là... ngửi mãi rồi quen thôi." Tôi nói lấp lửng với Liễu Giang.
Ánh mắt của Liễu Giang càng thêm cạn lời.
Ông ta quay đầu đi, không nhìn chúng tôi nữa: "Cái này không phải do tôi quyết định, mà là do căn cứ sắp xếp."
"Trừ khi..." Liễu Giang dừng lại, "Các cậu nhất định có thể sinh con."
"Được." Cảnh Trừng không chút do dự đồng ý, hoàn toàn không để ý đến tôi đang trợn tròn mắt vì kinh ngạc, "Chúng tôi đồng ý với ông."
"Hừm." Liễu Giang cười một tiếng, "Thời gian tôi có thể tranh thủ cho các cậu chỉ có một năm."
"Không thành vấn đề."
Tôi: "......"
