THÁI TỬ GIA NGỐC NGHẾCH TRỐN CHẠY RA NƯỚC NGOÀI

Chương 22: END

Ngoại Truyện Của Lạc Tri Vi

1

Cuộc đời tôi, bắt đầu từ năm mười một tuổi, bằng một tiếng "A Ca" lơ lớ từ miệng một đứa trẻ năm tuổi.

Trước đó, tôi là cậu bé trầm lặng, chín chắn sớm ở khu chung cư công cộng, nhìn mẹ lo lắng vì miếng cơm manh áo, sớm đã học được cách nhìn sắc mặt người khác.

Hôm đó tôi bơi xong, đeo ba lô đi bộ về nhà.

Cánh cửa kính điện bên đường mở ra, hơi lạnh kèm theo mùi hương thoang thoảng thổi ra, một đứa trẻ đ.â.m vào người tôi.

Thằng bé rất nhỏ, mềm mại, trên người có mùi sữa nhè nhẹ.

cậu ấy ôm eo tôi, dùng đôi mắt trong trẻo nhất trên thế giới nhìn tôi.

Rồi, lần đầu tiên cậu ấy mở miệng.

cậu ấy khẽ gọi tôi là A Ca.

Tôi xoa xoa cái đầu tóc xù của cậu ấy, rồi đối mặt với người đàn ông phía sau.

Ông ta mặc vest chỉnh tề, trầm lặng uy nghiêm, không thuộc tầng lớp của tôi.

Ông ta nhìn đứa trẻ đang ôm tôi, rồi nhìn tôi, nở một nụ cười thân thiện.

Từ đó về sau, luôn có xe hơi sang trọng đến đón tôi đi chơi cùng Lạc Mãn Bảo.

Khi chiếc xe đó dừng dưới nhà, tôi luôn cúi đầu im lặng bước lên xe.

Chưa đầy ba tháng, hàng xóm tố cáo chúng tôi lạm dụng nhà ở công cộng.

Mẹ đưa tôi đến nhà Lạc tiên sinh khóc một trận, rồi chúng tôi chuyển vào nhà lớn Lạc Thị.

Không cần mẹ phải dặn dò nhiều, tôi tự biết rõ trong lòng.

Giày hiệu, trường tốt, gia sư và lớp học tennis đều từ đâu mà có.

Tôi biết rõ vị trí của mình, tôi phải ở bên Lạc Mãn Bảo không ngừng nghỉ.

Tôi dạy cậu ấy buộc dây giày, đôi tay nhỏ bé của cậu ấy vụng về quấn lấy ngón tay tôi; tôi cùng cậu ấy can thiệp chứng tự kỷ, trong môi trường xa lạ cậu ấy chỉ chịu nắm tay tôi.

Lạc tiên sinh chi bạc vàng vì cậu ấy, còn tôi, là cánh cửa duy nhất để cậu ấy bước vào thế giới này.

Ngày qua ngày, năm qua năm tiêu tiền, A Bảo dần dần trông không khác gì những đứa trẻ bình thường.

2

A Bảo phát hiện ra năng khiếu của mình trong lớp gốm sứ.

cậu ấy dành một nửa thời gian cho tôi, một nửa thời gian cho đống đất sét đó.

Tôi có chút không vui, nhưng điều này là không hợp lý.

Mẹ và Lạc tiên sinh đã ký giấy kết hôn ở văn phòng luật sư, tôi không cần lo lắng bị đuổi đi nữa.

Theo logic, Lạc Mãn Bảo cho tôi không gian và thời gian, tôi nên vui mới phải.

Nhưng nhiều chuyện không có logic.

Tôi vừa đóng vai người anh hoàn hảo, vừa như cây tầm gửi, hút lấy chất dinh dưỡng mà gia đình họ Lạc ban cho, liều mạng trèo lên.

Lạc tiên sinh nói rõ, A Bảo không thể thừa kế toàn bộ công ty.

Nhưng quỹ tín thác phức tạp sẽ bảo vệ tất cả quyền tài sản của cậu ấy, Lạc tiên sinh trả hàng triệu phí cho văn phòng gia đình mỗi năm, cho dù A Bảo cả đời chỉ có tâm trí của một đứa trẻ năm tuổi, cậu ấy cũng có thể sống một đời cực kỳ xa hoa.

Nhưng việc vận hành công ty cần một người ra quyết định mới.

Sự phụ thuộc của A Bảo vào tôi, đã cho tôi một tấm vé vào cửa.

Lạc tiên sinh đang tìm cho con trai mình một người bảo vệ trung thành nhất.

Anh em khác cha khác mẹ, cùng họ, vừa dùng ân huệ vừa dùng uy quyền, vừa dùng tình nghĩa vừa dùng lợi lộc, Lạc tiên sinh tính toán sâu xa.

Tôi vào công ty của Lạc tiên sinh, bắt đầu từ thực tập sinh, nỗ lực hơn tất cả mọi người.

Tôi ghen tị với A Bảo.

Ghen tị vì cậu ấy sinh ra đã ở Rome, còn tôi cần phải cố gắng hết sức mới đến được.

Ghen tị vì cậu ấy có thể vô tư bầu bạn với đất sét, còn tôi phải nhảy múa cùng bầy sói trong phòng họp.

3

Bước ngoặt là năm cậu ấy mười tám tuổi.

Tôi bò lên ngôi nhà nổi từ dưới biển, nước biển mặn chát trượt xuống theo rãnh cơ bụng.

Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã thấy ánh mắt của cậu ấy.

Khoảnh khắc đó, một công tắc nào đó trong lòng tôi bật mở.

Tôi nhận ra, tôi có một quyền kiểm soát mới, tuyệt đối hơn đối với cậu ấy.

Chính tôi đã dung túng và dụ dỗ cậu ấy.

Vì A Bảo chọn tôi trước, nên tất cả những lần đầu tiên của cậu ấy, lẽ đương nhiên phải là của tôi.

Lần đầu nói chuyện, lần đầu đi học, lần đầu đi công viên giải trí.

Lần đầu ôm, lần đầu hôn, lần đầu...

cậu ấy có lẽ khó mà trở thành một người lý trí về mặt pháp luật, vì vậy tất cả những điều phi lý đều thuộc về tôi.

Là tôi kinh tởm, là tôi tham lam, là tôi không cam tâm.

Tôi muốn làm A Ca, người bảo vệ, chủ tịch điều hành quỹ tín thác của A Bảo. Và còn muốn làm người yêu của cậu ấy.

Lạc tiên sinh dường như đã phát hiện ra bầu không khí không bình thường giữa chúng tôi. Nhưng ông chỉ nói A Bảo là con trai cưng nhất của ông.

Tôi đáp lại ông, A Bảo cũng là người tôi trân quý nhất.

Đó là một cuộc đấu không tiếng động, cả hai chúng tôi đều hiểu rõ, nhưng không ai vạch trần.

Tôi tận hưởng niềm vui cấm đoán, độc chiếm này.

Cho đến ngày hôm đó trong xưởng của cậu ấy, tôi ôm cậu ấy từ phía sau, cắn vào phần thịt mềm ở cổ cậu ấy.

cậu ấy ngơ ngác quay đầu lại, nhìn tôi bằng đôi mắt trong trẻo nhất trên thế giới, môi hơi hé mở, đầy rẫy những câu hỏi không lời.

Trong mắt cậu ấy, tôi nhìn thấy chính mình phản chiếu, một con người pha trộn giữa tham vọng, ghen tị và tính toán.

Thật kinh tởm.

Vì vậy, khi những lời nói lung tung của tôi bị cậu ấy nghe thấy, khi cậu ấy chọn cách bỏ chạy, điều tôi cảm thấy không phải là quả báo, mà là hoảng sợ.

4

A Bảo có thế giới riêng của cậu ấy, cuộc sống riêng của cậu ấy.

cậu ấy có những lựa chọn khác.

Tôi bắt đầu hận cậu ấy.

Hận cậu ấy ngốc, lại không hẳn là ngốc.

Hận cậu ấy yêu tôi, lại không hẳn là yêu tôi.

Hận cậu ấy quá dễ dàng giao vị trí từng thuộc về tôi cho người khác.

Hận cậu ấy chặn tôi, hận cậu ấy không thèm để ý đến tôi, hận cậu ấy có thể sẽ chọn người khác.

Sự căm hận lên đến đỉnh điểm khi tôi thấy bức ảnh người đàn ông Ý đó trên Instagram.

Người đó vai rộng eo thon, veston vừa vặn. Thân hình người châu Âu, chỉ có hơn chứ không kém tôi.

Biểu cảm của A Bảo y hệt như khi nhìn tôi.

Thứ mà tôi tự tay dụ dỗ ra, rồi lại đẩy ra vì tự ghê tởm bản thân, bây giờ, cậu ấy lại trao cho người khác.

Tuyệt vọng là thứ lạnh lẽo hơn cả sự căm ghét.

Trong cuộc họp hội đồng quản trị, tôi đang báo cáo dữ liệu quý của thị trường châu Âu, nhưng trong đầu tôi toàn là bàn tay cậu ấy đặt trên vai người đàn ông kia.

A Bảo ghét sự tiếp xúc cơ thể của người khác. cậu ấy có thể chịu đựng, nghĩa là người đó trong lòng cậu ấy, đã thay thế tôi.

Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi hủy cuộc họp, đặt vé máy bay sớm nhất đến Rome.

Tôi không biết đến đó có thể làm gì, có lẽ chỉ muốn tận mắt nhìn xem, mình bị ruồng bỏ hoàn toàn như thế nào.

5

Trên máy bay, lần đầu tiên tôi nghiêm túc suy nghĩ, nếu A Bảo thực sự không cần tôi nữa, tôi phải làm sao.

Tôi không thể nói được mất điều nào khiến tôi đau khổ hơn, là mất đi con người cậu ấy, hay mất đi tất cả những gì được xây dựng trên nền tảng cậu ấy?

Địa vị, tài sản, tương lai... Hóa ra khi bóc tách khỏi danh phận "A Ca của A Bảo", Lạc Tri Vi tôi, không là gì cả.

Lúc xuống máy bay, tôi nhìn A Bảo trong ảnh chụp chung, đã nghĩ thông suốt.

Tôi có thể không cần gì cả, chỉ cần A Bảo vẫn nhìn tôi như vậy.

Khi tôi xuất hiện trong nhà hàng đó, cậu ấy bước về phía tôi, nắm lấy tay tôi.

Tôi gần như không đứng vững, hóa ra được tha thứ là cảm giác như thế này.

Sau mười sáu năm, cậu ấy lại một lần nữa chọn tôi.

Hóa ra đời người có thể có đến hai lần đại vận.

Sau khi về Hong Kong, tôi từ chức tất cả các vị trí ở Lạc Thị.

Lạc tiên sinh tưởng tôi đang diễn kịch, hội đồng quản trị tưởng tôi bị điên.

Họ không hiểu, những năm qua, tôi làm việc cho Lạc Thị, là để ở bên cậu ấy.

Bây giờ, tôi không cần gì cả, cũng chỉ là để ở bên cậu ấy.

Tôi chăm sóc cậu ấy như trước, nhưng chúng tôi hôn nhau, làm tình.

Mỗi ngày tôi nói yêu cậu ấy, cậu ấy liền cười, đến hôn tôi.

cậu ấy có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được những khe rãnh tối tăm trong lòng tôi, không hiểu được địa ngục tôi đã trải qua.

cậu ấy không cần phải hiểu.

cậu ấy chỉ cần biết, từ năm mười một tuổi, cậu ấy chính là thần minh của tôi, là con đường duy nhất để tôi tìm lại và hoàn thiện bản thân, trong ánh sáng mà tôi ngưỡng vọng.

(Hết)

back top