THẨM GIÁO SƯ LẠNH LÙNG LÀ NGƯỜI LƯỠNG TÍNH

Chương 13

Thẩm Nghiễn Thanh lại đứng trên bục giảng, sắc mặt không khác biệt, thậm chí còn rất trầm ổn và bình tĩnh.

Nhưng tôi luôn cảm thấy những lời thì thầm trong lớp đều xoay quanh anh, khiến tôi vô cùng lo lắng.

Giờ giải lao, nữ sinh hàng đầu chống cằm nói chuyện với anh: "Giáo sư Thẩm, sức khỏe anh không sao chứ? Nghe nói anh xin nghỉ vì lý do sức khỏe."

Khóe miệng Thẩm Nghiễn Thanh nở một nụ cười nhẹ nhõm: "Tôi không sao, cảm ơn sự quan tâm của em."

Tôi bước đến gõ lên bàn: "Ê! Sao lại nhòm ngó giáo sư Thẩm nhà tôi nữa rồi."

Nữ sinh bất mãn: "Cái gì mà 'nhà cậu'? Giáo sư Thẩm là của mọi người, lẽ nào cuối cùng cậu đã được 'chuyển chính' rồi sao?"

Cô ấy ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghiễn Thanh để xác nhận.

Thẩm Nghiễn Thanh nhướng mày, không phủ nhận.

Nụ cười trong mắt vô cùng rõ ràng.

Nữ sinh kéo tay cô bạn bên cạnh hét lên chói tai.

Thẩm Nghiễn Thanh nhíu mày liếc tôi một cái, đặt ngón trỏ lên môi.

Nữ sinh xúc động ôm miệng, phát ra tiếng la hét không thành tiếng.

Chuông vào lớp vang lên đúng lúc, tôi ngẩng cằm, hài lòng rời đi.

Hôm nay là tiết học cuối cùng của năm tư, sau đó là thi cử, viết xong luận văn là không còn việc gì nữa.

Thời tiết dần trở nên nóng bức, mùa hè đầu tiên sau khi tốt nghiệp sắp đến rồi.

Bên trong phòng tỏa ra mùi hương quyến rũ của Thẩm Nghiễn Thanh.

Chân trời bắt đầu lộ ra ánh bình minh.

Ý thức của Thẩm Nghiễn Thanh đã mơ màng, ánh mắt vô hồn, không tập trung.

Anh ngơ ngẩn nằm úp lên người tôi thở dốc.

Quả nhiên Thẩm Nghiễn Thanh rất nhạy cảm.

Chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, anh đã đỏ ửng một mảng lớn.

Nhanh chóng trở nên ướt át.

Anh kiên quyết không cho tôi để lại dấu vết trên cổ.

Nhưng khi anh kích động căng chặt cơ thể, cổ ngẩng lên vừa thon dài vừa trắng nõn, như thiên nga trắng.

Tôi thật sự không kiềm chế được mà cắn mạnh một cái...

 

 

 

back top