Thẩm Nghiễn Thanh có thể dung túng cho những trò vô lý của tôi, nhưng không thể có thái độ đó với Trang Tẫn Hành.
Tôi và Trang Tẫn Hành đã không ưa nhau từ bé, công việc kinh doanh của hai nhà lại là đối thủ cạnh tranh, bố tôi và bố cậu ta đánh nhau ở công ty, tôi và Trang Tẫn Hành cũng đánh nhau thật.
Hồi nhỏ thường xuyên mặt mũi bầm dập, lớn lên dần văn minh hơn, chuyển sang giành giật đồ.
Tên nhóc đó trắng trợn nhòm ngó Thẩm Nghiễn Thanh, mà Thẩm Nghiễn Thanh lại không hề hay biết.
Lửa giận trong lòng cần được giải tỏa, tôi lôi Chương Hành ra đánh một trận ở phòng tập quyền Anh.
Chương Hành cởi găng, thở hổn hển, ngồi phệt xuống đất: "Không đánh nữa, hết hơi rồi."
"Lần nào bị giáo sư Thẩm làm cho bực tức, cậu cũng lôi tôi ra đánh một trận, tôi đâu phải người sắt." Chương Hành than phiền.
Tôi không nói gì, chuyển sang đ.ấ.m vào cột gỗ để trút giận.
Chương Hành đi đến, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Hay là cậu từ bỏ đi, tôi thấy anh ấy thật sự không hứng thú với cậu."
"Đã ba năm rồi, cậu không có hy vọng đâu." Chương Hành lắc đầu.
Tôi dừng lại, ngồi xuống ghế, bực bội mở chai nước khoáng.
"Nói bậy, trước kia anh ấy sẽ bỏ mặc tôi, một giáo sư nhã nhặn như thế lại từng nói với tôi từ 'cút'."
"Bây giờ anh ấy chỉ nói với tôi một đống đạo lý lớn một cách văn vẻ, đến cả việc bảo tôi cút cũng không nỡ, điều này có phải chứng tỏ anh ấy hơi thích tôi rồi không?"
"Hơn nữa tôi phát hiện... dạo này anh ấy có vẻ hơi chiều chuộng tôi."
"Anh em ạ, đời người có ba loại ảo giác lớn." Chương Hành vỗ vai tôi: "Cửa không khoá, muốn đi vệ sinh, và anh ấy thích tôi."
Tôi: "... Cút đi!"
Chương Hành ngửa cổ uống vài ngụm nước khoáng: "Cậu cứ cưỡng ép đi cho rồi!"
"Không được! Tôi đã nhịn ba năm rồi, cưỡng ép thì còn gì thú vị nữa, tôi muốn anh ấy cam tâm tình nguyện bị tôi..."
"Vậy thì cậu sẽ c.h.ế.t đói mất."
Chương Hành đột nhiên nhìn chằm chằm tôi một cách nghiêm túc: "Cậu nói xem giáo sưThẩm sẽ không thích phụ nữ đấy chứ?"
Tôi phản bác: "Không thể nào! Anh ấy không thèm liếc mắt nhìn những nữ sinh đó, đồng nghiệp nữ gần nhất với anh ấy là Giáo sư Trương trong văn phòng, nhưng giờ cô ấy đã nghỉ thai sản về nhà rồi."
"Ngoài ra, bên cạnh anh ấy không có bất kỳ 'động vật giống cái' nào."
"Tôi có tám phần dự cảm, anh ấy thích tôi, giờ chỉ là đang câu tôi, đang thử thách tôi thôi."
Chương Hành nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, trực tiếp đưa ra kết luận: "Cậu hết thuốc chữa rồi."
Tôi đáp lại bằng một cái lườm nguýt.
Đây là niềm vui của tôi và Thẩm Nghiễn Thanh.
Một người vô cảm với tình yêu như cậu ta thì biết gì chứ?
