Thẩm Nghiễn Thanh đã trốn tôi hơn một tuần rồi.
Mỗi lần tan học là lái xe đi ngay.
Tôi nhàm chán ngồi dưới lầu ký túc xá cho Đường Bảo ăn, cũng không mai phục được người.
Vừa định rời đi, tôi thấy xe của Thẩm Nghiễn Thanh đỗ ở góc cua, Trang Tẫn Hành cũng ngồi trong xe.
Hóa ra mấy ngày trốn tôi, anh ấy lại ở cùng Trang Tẫn Hành.
Lửa giận xộc thẳng lên đầu, tôi giận đùng đùng gõ cửa xe: "Xuống xe!"
Thẩm Nghiễn Thanh mở cửa xe, nói với Trang Tẫn Hành: "Tẫn Hành, cậu về trước đi."
Trang Tẫn Hành tự nhiên xuống xe, trước khi đi còn liếc nhìn tôi vẻ khiêu khích.
Điều này tôi nhịn sao được?
Tôi xắn tay áo lên định ra tay, nhưng bị Thẩm Nghiễn Thanh túm lấy cổ tay.
Sức tuy không lớn, nhưng lại kìm được hành động của tôi.
Coi như tên nhóc đó may mắn.
Tôi nắm lấy cổ tay Thẩm Nghiễn Thanh, gần như là kéo anh lên lầu: "Mở cửa."
Cửa vừa mở, tôi liền túm lấy cổ anh, hôn xuống. Nó mềm mại đúng như tôi tưởng tượng, thậm chí còn ngọt ngào hơn.
Đầu óc như bị điện giật, trống rỗng, tôi theo bản năng xâm chiếm môi lưỡi anh.
Nước bọt không kịp nuốt chảy xuống khóe miệng, trông thật hoang đường mà lại gợi tình.
Tôi ôm chặt eo anh, khiến anh sát vào tôi.
Đuôi mắt Thẩm Nghiễn Thanh đỏ hoe, thở dốc, hai tay chống lại n.g.ự.c tôi: "Không được!"
"Thẩm Nghiễn Thanh, là anh ép tôi!"
Tôi ấn bụng dưới anh về phía mình: "Giáo sư Thẩm, tôi sắp đau c.h.ế.t rồi, anh cứu tôi đi."
Tôi khát đến mức muốn chết, theo bản năng khám phá tìm kiếm nguồn nước.
Từ chiếc cổ thon dài đến lồng ngực, đến bụng dưới mềm mại, rồi xuống nữa...
Thẩm Nghiễn Thanh không ngừng giãy giụa, chút sức lực đó của anh đối với một người tập quyền Anh, tán thủ như tôi, chẳng khác nào gãi ngứa.
Đẩy đẩy kéo kéo, ngược lại càng tăng thêm thú vị.
Lúc chạm đến thắt lưng, anh ấy đột nhiên thoát ra, tôi suýt chút nữa không giữ được anh.
Khoảnh khắc tiếp theo, cả thế giới đều im lặng.
Tôi nhìn thấy...
Tôi mở to mắt, sững sờ ngẩng đầu: "Anh... anh là người lưỡng tính?"
Thẩm Nghiễn Thanh ánh mắt né tránh, dùng sức đẩy tôi ra, mặc quần áo vào.
Bóng lưng gầy gò quật cường đó, trông như sắp tan vỡ.
"Ngoan, đừng sợ." Tôi vươn tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng an ủi: "Là tôi nhất thời nóng giận, tôi không nên cưỡng ép anh."
Thẩm Nghiễn Thanh quay người lại: "Cậu không thấy ghê tởm sao?"
"Sao lại ghê tởm được? Dễ thương quá đi mất!" Mắt tôi sáng rực lên: "Bất ngờ thú vị."
"Cậu..."
"Thì ra anh từ chối tôi vì chuyện này?"
"Không liên quan đến chuyện đó, Trần Tuân, tôi đã nói chúng ta không hợp."
Thẩm Nghiễn Thanh ăn mặc chỉnh tề, lại khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Vẻ ngoài này càng khiến tôi rung động, cơn nóng rực trong lòng không thể nguôi ngoai.
"Giáo sư Thẩm, bây giờ tôi khó chịu quá."
Tôi nhìn chằm chằm đôi tay thon gọn trắng trẻo, khớp xương rõ ràng của anh.
"Anh giúp tôi đi."
Tôi nắm lấy bàn tay thon dài của anh kéo xuống...
Cảm giác khác biệt khiến tôi nhảy dựng lên.
Thẩm Nghiễn Thanh rút tay lại, mặt nhuốm sắc đỏ.
"Cậu, cậu vào phòng tắm đi."
Tôi không muốn dọa anh nữa, miễn cưỡng lê bước chân: "Cứu người như cứu hoả đó giáo sư Thẩm."
Cứ tưởng Thẩm Nghiễn Thanh ở ngoài tôi sẽ ra nhanh thôi, ai ngờ mất gần cả buổi.
Tôi thở dốc, anh ấy đúng là một yêu tinh!
