Vừa ra khỏi toà nhà dạy học, bố tôi đã gọi điện thoại, giục tôi về nhà ăn cơm.
Chưa ăn được hai miếng, ông đã vào thẳng vấn đề.
"Nghe lão Vương nói dạo này con đang theo đuổi một giáo viên."
Tôi gắp một miếng cơm, giọng nói lấp lửng: "Chuyện lâu rồi, giờ bố mới nghe à!"
"Nhưng đó là đàn ông, con không thể để nhà mình tuyệt hậu được chứ."
Lão Vương đó thật xảo quyệt, muốn hưởng lợi cả hai đầu, nhanh chóng bán đứng tôi rồi.
"Bố, đó là lỗi của bố, sao lại phân biệt giới tính vậy, bản thân bố cũng là đàn ông mà?"
Bố tôi "tách" một tiếng, đặt đũa xuống: "Con đừng có cãi cùn, bố không đồng ý."
Tôi đặt đũa xuống, rút một tờ giấy ăn lau miệng: "Chúng con sống cuộc đời của mình, không cần bố đồng ý, hơn nữa nhà mình đâu có ngai vàng để kế thừa, tuyệt hậu cái gì mà tuyệt hậu."
"Bố có con riêng nào lưu lạc bên ngoài không? Có thì mau tìm về đi, hoặc bố và mẹ cố gắng thêm chút nữa đi, con thì không trông cậy được rồi."
Bố tôi nghẹn họng, mặt già đỏ bừng: "Con... cái tên hỗn xược nhà con!"
Khoan đã... người lưỡng tính rốt cuộc có thể sinh con không nhỉ?
Tôi xoa cằm suy tư: "Bố, bố đừng lo, vẫn là tự con cố gắng đi, tranh thủ mang về cho bố một đứa cháu nội."
Tối qua chọc giận bố, ông ấy lại bắt tôi đến công ty làm việc ngay.
Mặc dù bình thường tôi cũng tham gia công việc của công ty, nhưng phải ngồi làm việc cả ngày thì tôi vẫn thấy khó chịu.
Chủ yếu là không gặp được giáo sư Thẩm nữa.
"Sắp tốt nghiệp rồi, đi học hay không cũng như nhau."
Tiết học của giáo sư Thẩm đâu có như nhau?
Bố tôi cứng đầu, mất hết lý trí đòi khoá thẻ của tôi.
May mà ông chỉ có một đứa con trai, nếu không không biết ông còn hành hạ tôi đến mức nào nữa.
Cũng tiện thể tôi lạnh nhạt với giáo sư Thẩm một thời gian, cứ mãi theo đuổi, không ôm được cũng không ăn được, thật sự rất khó chịu.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi không tham gia lớp học của giáo sư Thẩm.
Tôi mở khóa điện thoại hàng trăm lần, vẫn không nhận được tin nhắn nào.
Tôi "tách" một tiếng, úp ngược điện thoại xuống.
Được, ông đây không quan trọng!
Chương Hành nửa ngồi nửa nằm trên ghế sofa trong văn phòng tôi chơi game.
Nhìn thấy mà tôi bực bội: "Mau tắt cái tạp âm rác rưởi của cậu đi, ảnh hưởng tôi làm việc."
Chương Hành nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp: "Cậu không đến trường bao lâu rồi?"
Tôi không ngẩng đầu: "Ba ngày, tròn ba ngày."
"Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi (ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác) đấy nhé."
"Cậu bớt nói xàm đi."
"Mà cậu định ở công ty mãi sao, không gặp cả giáo sư Thẩm luôn à?"
"Lần nào cũng là tôi chủ động nhắn tin cho anh ấy, lần này xem ai chịu đựng được ai."
Chương Hành hơi cạn lời, thở dài sâu sắc vì giáo sư Thẩm.
Anh em của cậu ta hình như đầu óc hơi có vấn đề.
Không phải, rốt cuộc là ai theo đuổi ai vậy?
Thái độ này, ai không biết còn tưởng hai người đã hẹn hò rồi, cặp đôi nhỏ đang giận hờn nhau cơ!
