Hôm đó là sinh nhật của Cố Hoài An.
Trong suốt bảy năm qua, điều ước sinh nhật duy nhất của cậu ấy luôn là: rời xa tôi.
Tôi đã lặng lẽ hoàn tất thủ tục lập quỹ tín thác mười tỷ, định tặng cậu ấy làm quà sinh nhật. Cậu ấy quá trong sạch, cũng quá dễ bị người ta bắt nạt, tôi sắp xếp sẵn biệt thự và vệ sĩ ở nước ngoài cho cậu ấy, số tiền đó đủ để cậu ấy sống một đời an nhàn sung sướng.
Từ năm mười tám tuổi, cậu ấy đã ở bên tôi.
Tôi rất vui, nhưng cậu ấy lại hiếm khi cười.
Lần này, tôi để cậu ấy đi.
Thế nhưng, khoảnh khắc tôi đẩy cửa bước vào, tôi chỉ thấy m.á.u vương vãi khắp sàn, và cậu ấy nằm bất động trong vũng máu.
Toàn thân tôi lạnh toát, điên cuồng đưa cậu ấy đến bệnh viện.
Bác sĩ nói phải tiến hành ghép tim ngay lập tức, nhưng không có nguồn cung cấp sẵn, chậm nửa tiếng nữa là không cứu kịp.
Tôi ký vào giấy đồng ý, rồi nằm lên bàn mổ.
Tôi và cậu ấy hợp nhóm máu, tương thích nội tạng – tôi đã từng nửa đùa nửa thật nói rằng, đây là định mệnh.
Trước khi nhắm mắt, tôi đã nghĩ: Nếu tôi không còn nữa, cậu ấy có bị đám thân thích đó bắt nạt không?
Rồi tôi lại cười khổ – người bắt nạt cậu ấy tàn nhẫn nhất, chẳng phải chính là tôi sao?
Không có tôi, chắc cậu ấy sẽ sống tốt hơn.
