THIẾU GIA GIẢ ĐIÊN RỒ TRỌNG SINH, HẮN KHÔNG TRỐN NỮA

Chương 10

Tôi cảm thấy dạo gần đây tâm trạng Cố Hoài An có gì đó không ổn.

Lên lớp thì cứ nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, về ký túc xá cũng không nói chuyện.

Người khác bắt chuyện, cậu ấy chỉ “ừm”, “à” cho qua.

Tôi có chút lo lắng.

Thế là tôi cố ý chạy đến tiệm bánh, tự tay làm một chiếc bánh kem khủng long nhỏ tặng cậu ấy.

Khủng long bằng kẹo fondant nặn trông sống động như thật, bên trong là thạch vải và trà ô long đào trắng, kem tươi vị táo xanh, cốt bánh thơm mùi sữa đậm đà – toàn bộ đều là những thứ Cố Hoài An thích.

Tôi cẩn thận mang bánh về ký túc xá.

“Cố Hoài An, tôi mang bánh về này, cậu muốn thử không?”

Cậu ấy lạnh lùng liếc một cái: “Không cần, đồ của người lạ tôi không dám ăn.”

Tôi hơi ngại, cười: “Toàn là bạn học, lẽ nào tôi còn hạ độc cậu sao? Hay là tôi ăn một miếng cho cậu xem nhé?”

Vừa nói tôi vừa cắt một miếng nhỏ tự mình ăn.

Nhưng cậu ấy vẫn không động đậy.

Tôi dò hỏi: “Có phải ai đó làm cậu không vui không? Đám người lắm lời nhà họ Cố? Hay là đứa con riêng nào kiếm chuyện với cậu? Hoặc là… áp lực học hành lớn quá?”

Đôi mắt cậu ấy cứ nhìn tôi như thế.

Tôi do dự chỉ vào mình: “Không lẽ… là vì tôi sao?”

Không có lý nào.

Tôi chưa từng lớn tiếng với cậu ấy, tuy thích đàn ông nhưng cũng luôn giữ khoảng cách với cậu ấy.

Với tư cách là một người bạn cùng phòng, tôi đã làm đủ tốt rồi.

Cậu ấy uể oải nói: “Cố Cảnh Sanh, anh cứ luôn tránh mặt tôi.”

Tôi về ký túc xá thì cố gắng không nói chuyện, cậu ấy ngồi hàng đầu, tôi thì chen chúc ở hàng cuối.

Tôi chớp mắt: “Có sao? Cậu quan tâm tôi đến vậy à? Ngay cả tôi ngồi đâu cậu cũng biết?”

Tôi cố ý gắp lửa bỏ tay người.

Cậu ấy thản nhiên hỏi ngược lại: “Tôi quan tâm bạn cùng phòng, không được sao?”

Cậu ấy đặc biệt nhấn mạnh hai từ “bạn cùng phòng”.

Hai chúng tôi nhất thời không nói gì nữa.

 

back top