THIẾU GIA GIẢ ĐIÊN RỒ TRỌNG SINH, HẮN KHÔNG TRỐN NỮA

Chương 18

Sau đó, tôi và Cố Hoài An lại cùng nhau đạt được một số thành tựu trong ngành giải trí.

Đợi đến khi cậu ấy đứng vững, tôi chủ động xa lánh cậu ấy, còn chuyển ra khỏi ký túc xá.

Tôi nói: “Đưa đến đây thôi, Cố Hoài An, chúng ta từ nay chia tay.”

Cậu ấy ngồi đó, cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến kỳ nghỉ đông.

Tôi trở về căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, sống cùng Lý Niệm và Cố Bình – họ là người thân m.á.u mủ ruột thịt của tôi.

Lý Niệm làm một bàn đầy món ăn: thịt kho tàu, cá sốt cà chua, trứng xào cà chua và canh rong biển, toàn là món ăn gia đình, nói là để đón tôi về nghỉ.

Tôi vừa ngồi xuống, cửa đã có tiếng gõ.

Cố Bình mười hai tuổi chạy ra mở cửa, đặc biệt ngoan ngoãn ôm chú gấu trắng nhỏ của mình, cười tít mắt, kéo vạt áo Cố Hoài An:

“Em nói muốn gấu bông, anh Hoài An hôm nay đã mua cho em rồi! Chúng ta cùng ăn bữa cơm đoàn viên nhé!”

Suốt bữa ăn, tôi như ngồi trên đống lửa.

Nhưng Cố Hoài An lại cười rất tự nhiên.

Cậu ấy như vô tình nhắc đến: “Anh Cảnh Sanh hình như rất ghét em, ngay cả cách thức liên lạc cũng không giữ lại.”

Tôi vì muốn cắt đứt với cậu ấy, trước đó đã xóa hết.

Lý Niệm nghe vậy thì lại lau nước mắt: “Hoài An, là chúng tôi có lỗi với con… Cảnh Sanh cũng quá vô tâm rồi.”

Bà lại quay sang nói tôi: “Dù sao con cũng chiếm mất mười tám năm cuộc đời của nó. Bất kể xảy ra chuyện gì, con không thể nhường nhịn nó một chút sao?”

“Hoài An từ nhỏ đã ngoan, rửa chén lau nhà việc gì cũng làm, cấp hai đã lén đi làm thêm phụ giúp gia đình… Rốt cuộc nó làm gì khiến con ghét đến thế?”

Tôi quả thực không biết nói gì để biện minh.

Rõ ràng là cậu ấy đổi trắng thay đen, nhưng giờ tôi có giải thích Lý Niệm cũng không nghe lọt – bà quá xót Cố Hoài An rồi.

Cuối cùng, tôi vẫn phải thêm lại phương thức liên lạc của Cố Hoài An.

 

back top