Nếu là trước đây, cậu ta nhất định sẽ làm loạn với tôi.
Nhưng hôm nay lại ngoan ngoãn, để mặc tôi kéo vào phòng ăn.
Tôi và cậu ta ngồi hai bên bàn, nghiêm chỉnh, như đang ngồi ở bàn đàm phán.
Tôi hỏi:
“Cái Bạch Thu đó là sao? Trước đây cậu thích cậu ta, phải không?”
Vẻ mặt Thẩm Thành có chút mơ hồ:
“Trước đây tôi nghèo đến mức chẳng nghĩ được gì, căn bản không nghĩ đến chuyện thích là gì.”
“Vậy... vậy trong nhà cậu còn có khung ảnh của cậu ta...”
Thẩm Thành dở khóc dở cười nói:
“Cậu ta tặng lúc tốt nghiệp cấp ba, không được sao? Thật sự không có ý gì khác, nếu có ý khác, lúc đầu cậu đề nghị bao nuôi tôi, tôi cũng không thể đồng ý với cậu.”
Cậu ta nhìn khuôn mặt tôi, ánh mắt đột nhiên có chút lơ đãng:
“Nói ra thì, mối tình đầu của tôi có lẽ là cậu.”
“Mối tình đầu... mối tình đầu cái con khỉ khô ấy!”
Mặt tôi “phừng” một cái đỏ bừng như đầu heo.
Thế nhưng Thẩm Thành vẫn tiếp tục truy đuổi:
“Thật mà, cậu đẹp trai, lại cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng, mở đầu phim truyền hình thường không phải đều được biên kịch như vậy sao?”
“Chỉ tiếc là, vừa mới biên kịch được đoạn mở đầu, cậu đã chạy mất rồi.”
Thẩm Thành nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, lòng bàn tay nóng ran.
“Trình Tuy, cậu có biết không, ngày hôm đó cậu nói chấm dứt quan hệ với tôi, tôi đã khó chịu đến mức nào, tôi còn không biết mình đã làm sai chuyện gì.”
Tôi cúi đầu không nói.
Thẩm Thành không sai, là thân phận giả thiếu gia của tôi bị lật tẩy, không chạy đi, số tiền trong tay sẽ bị sung công.
Chỉ là không ngờ, dốc hết tiền bạc giúp Thẩm Thành trả nợ, bản thân lại suýt c.h.ế.t đói.
Biết thế, đã không làm anh hùng.
Dù có làm, ít nhất cũng phải giữ lại một vài đồng bạc lẻ, mua vé xe lửa cũng tốt!
Trong lòng tôi biết mình đã phạm sai lầm ngớ ngẩn, nên càng không thể nói thêm gì với Thẩm Thành.
Ngay cả chuyện Bạch Thu tìm tôi gây chuyện ngày hôm qua, tôi cũng không nói cho cậu ta biết.
Nhưng vẫn còn một chuyện, tôi muốn hỏi cậu ta.
“Vậy cậu nói tôi là... mối tình đầu của cậu rồi, lúc đó tôi nói ‘trọn đời trọn kiếp’, sao cậu không đồng ý với tôi?”
Thẩm Thành cười khổ:
“Lúc đó tôi còn phải dựa vào cậu bao nuôi, có tư cách gì để nói với cậu chuyện ‘trọn đời trọn kiếp’.”
Cậu ta nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng:
“Tiểu Tuy, lúc đó tôi đã nghĩ đến chuyện khởi nghiệp, chỉ muốn đợi đến khi khởi nghiệp thành công, rồi mới nói chuyện trọn đời với cậu.”
“Nhưng không ngờ còn chưa đợi đến ngày đó, cậu đã chạy biến mất.”
“Tuy nhiên không sao... bây giờ tôi đã bắt được cậu rồi.”
