THIẾU GIA GIẢ SA CƠ PHẢI ĐI HIẾN TINH VỚI GIÁ CAO

Chương 3

Tắm xong bước ra, trong văn phòng cuối hành lang đã có người ngồi sẵn.

Tôi kéo kéo bộ đồ mặc nhà trên người, gõ cửa bước vào:

“Tổng giám đốc Thẩm, xin chào... Thẩm... Thẩm Thành?”

Sao lại là cậu ta... Phú bà tìm người hiến tinh với giá cao đâu rồi?

Tôi hoảng loạn đến mức ngũ quan như muốn bay loạn, khi đầu óc đang rối bời, Thẩm Thành đã bước tới.

Thân hình đẹp với vai rộng hông hẹp, khoác lên bộ vest chỉ có thể đẹp hơn trước, giữa đôi mày cũng đã xóa đi sự non nớt của sinh viên, thay vào đó là sự điềm tĩnh và sắc bén của người trưởng thành.

“Nguyên Tuy, không, Trình Tuy, lâu rồi không gặp, không ngờ cậu còn đổi cả tên.”

Đôi mắt tuấn tú của Thẩm Thành cười cười, nhưng lời nói lại mang cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

Hai chân tôi mềm nhũn:

“Tôi... tôi tìm nhầm người rồi...”

Nói xong liền muốn bỏ chạy.

Nhưng Thẩm Thành còn nhanh hơn tôi, "Rầm" một tiếng, đẩy tôi áp sát vào tường.

Một chân cậu ta cũng chen vào giữa hai chân tôi.

Thẩm Thành cúi đầu nhìn tôi.

“Cậu không phải đang tìm ông chủ họ Thẩm ‘tìm người hiến tinh với giá cao’ sao? Chính là tôi đây.”

Giọng nói run rẩy của tôi phát ra sự sợ hãi.

“Làm... làm sao có thể... Tôi là đàn ông, cậu cũng là đàn ông, cậu muốn thách thức kỳ tích y học sao?”

Thẩm Thành khàn giọng, môi gần như cọ vào tai tôi.

“Nếu là cậu, biết đâu lại được thì sao?”

Thần... Thần kinh!

Tôi hoảng loạn giãy giụa, nhưng luôn không thể thoát khỏi hai tay của Thẩm Thành.

Cậu ta thậm chí còn chế ngự tôi bằng một tay, tay kia dễ dàng kéo cạp quần tôi xuống.

“Cậu... quảng cáo của các người nói rõ là ‘phi tiếp xúc’... Đồ quảng cáo rác rưởi lừa đảo...”

“Mở mắt ra mà nhìn, tôi là đàn ông, đàn ông và đàn ông... không thể sinh con được...”

Tôi điên cuồng chửi rủa, không kiêng nể gì.

Thẩm Thành khựng lại một chút, cười khẽ, nhưng vật nóng bỏng bên dưới lại ra sức cọ xát vào đùi trong của tôi:

“Không thử, sao biết?”

Hơi thở của tôi không thể kiểm soát được, loạn lên, sự nóng rực bùng phát bên trong cơ thể ngày càng mãnh liệt.

Đó là phản ứng chỉ có khi tiếp xúc với Thẩm Thành.

Nhưng... không thể như vậy được, tôi đã sớm đá cậu ta rồi.

Bây giờ, dù cậu ta trả tôi hai vạn một lần, tôi cũng không thể dùng tiền của cậu ta.

Tôi dùng chút sức lực cuối cùng, hai tay chống lên n.g.ự.c cậu ta:

“Thẩm Thành, chúng ta đã kết thúc từ sáu năm trước rồi. Cậu... đường đường là Tổng giám đốc Thẩm, cũng không muốn chuyện mình từng được bao nuôi bị bại lộ chứ?”

Cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt anh tuấn bỗng lộ ra vẻ bạo ngược:

“Trình Tuy, cậu đã bẻ cong tôi, thật sự nghĩ có thể tính toán như vậy sao?”

Tôi lập tức vô lực.

Chưa kịp phản ứng, nụ hôn của Thẩm Thành đã đè xuống, bàn tay trượt nhẹ nhàng khám phá khắp cơ thể tôi.

Tôi lập tức mềm nhũn, chỉ có thể thở dốc để không bị tình triều nhấn chìm.

Đồ... khốn nạn...

Thảo nào lúc nãy trợ lý lại bảo tôi tắm rửa thay đồ... là để tiện cho lãnh đạo cậu ta "ăn thêm" sao?

 

 

 

 

back top