THỨC TỈNH NĂNG LỰC ĐỌC TÂM, ĐỨA CHÁU TÔI NUÔI DƯỠNG LẠI MUỐN "BÍP BÍP" TÔI

Chương 16

Tôi vẻ mặt ngơ ngác: “???”

Trợ lý mang theo nụ cười hả hê.

“Nghe nói cậu ta mua rất nhiều đồ tốt cho anh.”

“Toàn bộ đều là những món đồ chơi nhỏ không thể kiểm duyệt được.”

“Đến lúc đó anh sẽ bị cậu ta hành hạ thành búp bê rách.”

“Ê hê, thật kích thích, tôi mong chờ quá đi.”

Tôi lại từ từ gõ ra dấu chấm hỏi: “???”

“Khoan đã, rốt cuộc cô đứng về phía ai vậy?”

“Đương nhiên là tôi đứng về phía cậu ấy rồi.”

“...Vậy cô báo tin cho tôi làm gì?”

“Tôi thích xem kịch bản anh chạy cậu ấy đuổi.”

Trợ lý hưng phấn như con khỉ cái lớn ở Ethiopia.

Khônggg… Thế giới này còn có người bình thường không?

Tôi muốn khóc không ra nước mắt, vác hành lý đi đổi chỗ ở.

Dù sao, tôi không muốn biến thành búp bê rách.

Tôi chuyển đến một căn hộ, bắt đầu cuộc sống buông thả.

Nơi này rất kín đáo, hoàn toàn không lo bị lộ.

Trợ lý gửi cho tôi tám trăm tin nhắn mỗi ngày.

“Cố tổng, bây giờ anh đã ăn chưa?”

“Tôi đang ăn đây, mì Ý sốt tiêu đen.”

“Hửm??? Ai hỏi bữa tối của anh?”

Chứ còn hỏi cái gì nữa, cô ấy bị bệnh à.

Trợ lý gửi cho tôi một bài đăng trên vòng bạn bè của Hạ Dã.

“Định vị cho thấy chú nhỏ ở gần đây.”

“Làm mình tìm mệt quá, chú nhỏ không ngoan.”

“Không sao, mình sẽ dạy dỗ chú ấy thật nặng.”

Tôi nhìn bản đồ định vị, suýt chút nữa ngất xỉu.

Chỗ này cách tôi có 800 mét thôi sao.

Tôi vứt mì Ý xuống, tiếp tục vác hành lý bỏ chạy.

Sau đó, tôi trốn đến tận Iceland xa xôi hơn.

Để đề phòng lộ tung tích, tôi còn đổi cả điện thoại.

A, an toàn rồi, không ai tìm thấy tôi đâu.

Tôi vui vẻ tắm rửa, đột nhiên đèn tắt.

Sau lưng lạnh lẽo, lòng bàn chân cũng lạnh lẽo.

Tôi mặc quần áo vào đi ra phòng khách kiểm tra.

Má ơi, tất cả đèn đều không sáng nữa…

Tôi nhắn tin cho chủ nhà, anh ta trả lời:

“Có thể là do mạch điện cũ rồi, tôi sẽ gọi thợ đến sửa.”

“Nhanh lên đi, làm tôi tắm còn chưa xong nữa.”

Khoảng 10 phút sau, có người gõ cửa…

 

 

back top