Hạ Dã đè lên người tôi, cười tủm tỉm bắt máy.
Triệu Triệt như uống phải thuốc súng, nóng tính.
“Hạ Dã, chú nhỏ cậu chạy đi đâu rồi?”
“Tôi không liên lạc được, cậu ta c.h.ế.t rồi à.”
Má nó, không biết nói thì làm ơn câm đi.
Hạ Dã nhìn xuống mặt tôi, cười xấu xa.
“Chú ấy hả, đang sướng đến c.h.ế.t đi sống lại đây này.”
Nói rồi thằng nhóc thối này lại mạnh mẽ tấn công tôi.
Tôi không kìm được, phát ra một tiếng rên rỉ đáng xấu hổ.
Trời đất ơi, tôi muốn biến mất khỏi Trái đất ngay lập tức.
Bên kia, Triệu Triệt ngay lập tức gào thét chói tai…
“Hai người có bị thần kinh không hả?!”
“Ai muốn nghe hả, ở đó mà kích thích ai?”
“Tôi đào mồ tổ tiên nhà cậu, hay g.i.ế.c bố cậu rồi à?”
Hạ Dã như một đứa trẻ tiểu học đắc ý khoe khoang.
“Đồ ngốc, anh thua rồi, chú nhỏ là của tôi.”
“Chú nhỏ đời này chỉ yêu mình tôi thôi.”
“Ghen tị đi, ganh ghét đi, tôi tức c.h.ế.t anh luôn.”
Hai người lại bắt đầu giao tiếp bằng "quốc túy" (tiếng chửi thề)…
Đồ trẻ con, tôi còn có thể làm gì nữa đây?
Đứa cháu tự mình nuôi cong thì cưng chiều thôi chứ sao!
(Hết)
