Tôi cố gắng xoa dịu cậu ta: “Con bình tĩnh một chút.”
Hạ Dã nhe răng nanh ra, giống như một con sư tử xù lông.
“Chú chỉ là chê con phiền phức, muốn vứt bỏ con thôi.”
“Cho nên mới tìm bừa một người con gái để tống khứ con đi!”
“Được rồi được rồi, con đi là được chứ gì, con đi!”
Cậu ta quay đầu vào phòng, nhanh nhẹn thu dọn hành lý.
Khônggg… Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Hạ Dã đóng gói hết quần áo của mình.
Sao lại nhét cả quần lót của tôi vào túi luôn vậy!
“Khoan đã, mấy cái này là của chú mà.”
【Mang đi mang đi, mang hết đi.】
【Sau này còn có thể lấy ra ngắm vật nhớ người.】
【Hê hê, thông minh thật, không hổ là mình!】
Hạ Dã hành động rất nhanh, như gió thu quét lá rụng.
Tôi kinh hãi, run rẩy vươn tay ra như Nhĩ Khang (trong Hoàn Châu Cách Cách).
“Ít nhất cũng phải để lại cho chú một cái chứ.”
Hạ Dã bĩu môi, sắc mặt u ám khó coi.
“Dù sao con cũng là rác rưởi bị bố mẹ bỏ rơi.”
“Chú nhận nuôi con, cũng chỉ là lãng phí công sức.”
“Thà con ra ngoài tự sinh tự diệt còn hơn.”
Miệng thì nói đáng thương, nhưng tiếng lòng lại vô cùng cuồng dại.
【Mình sắp bỏ nhà ra đi rồi, mà còn không dỗ mình?】
【Mau ngăn mình lại đi, không thì mình đi thật đấy.】
Tôi đúng là bị cậu ta nắm thóp rồi.
Biết làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự để cậu ta đi?
“Tiểu Dã ngoan, chú nhỏ sai rồi được chưa.”
“Sau này không giới thiệu đối tượng cho con nữa.”
Đúng lúc này, điện thoại réo lên như gọi hồn.
Trợ lý thông báo cho tôi, công ty gặp đại họa rồi!
Tôi bỏ mặc Hạ Dã, vội vàng chạy đến công ty.
Hóa ra là chuỗi vốn bị đứt, hoạt động kinh doanh sắp ngừng trệ.
Thời điểm rối ren, rốt cuộc tôi đã gây ra nghiệp chướng gì.
Trợ lý lưỡng lự mãi, rồi đưa ra một đề nghị:
“Cố tổng, anh đi cầu xin Triệu tổng giúp đỡ đi.”
“Bây giờ trên thương trường chỉ có anh ấy mới giải quyết được.”
Tôi dứt khoát từ chối, tuyệt đối không cúi đầu trước kẻ thù truyền kiếp!
“Vậy thì anh cứ chờ công ty phá sản đi…”
20 phút sau, tôi mang theo quà gõ cửa phòng Triệu Triệt.
Không phải là nhát gan, chủ yếu là biết "co được duỗi được" thôi.
