THƯỢNG TƯỚNG! CHIM HOÀNG YẾN CỦA NGÀI HÓA RA LÀ ĐẠI KIM ĐIÊU (XUYÊN THƯ)

Chương 23: Quá thiếu dưỡng khí

Cảm giác thiếu oxy thật sự là quá khó chấp nhận rồi.

Nếu Mâu Đạc không mở lời, có lẽ Kha Tuyền còn có thể giả vờ mình cần thiết chịu đựng tình huống hiện tại này, an ủi mình chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, nói không chừng là có thể nhìn thấy ánh rạng đông được cứu rỗi.

Nhưng hiện tại bất đồng. Lời Mâu Đạc nói hấp dẫn suy nghĩ Kha Tuyền, làm anh lập tức nghĩ đến sự khó khăn lúc trước không cần vì thiếu oxy mà hô hấp.

Có sự đối lập như vậy, Kha Tuyền rất khó lại tiếp tục nhẫn nại.

“... Vậy chỉ có hôn môi nha—”

Lời Kha Tuyền vừa nói ra, xúc cảm dừng lại trên cánh môi Kha Tuyền đã từ ngón tay Mâu Đạc biến thành đồ vật linh tinh khác.

Cánh môi vốn vì thở dốc mà hé mở không có bất kỳ năng lực ngăn cản địch ngoài nào.

Chẳng qua chỉ là thử một chút, Mâu Đạc liền thành công làm diện tích niêm mạc tiếp xúc của hai người họ trở nên lớn hơn, cũng làm mình có thể trao đổi thể dịch với Kha Tuyền tiện lợi hơn, giúp Kha Tuyền cường hóa thể chất.

Có đôi khi, Kha Tuyền không thể không thừa nhận điều kỳ diệu trong thế giới ABO.

Mặc dù lời nói tăng cường thể chất của người khác bằng cách lợi dụng thể dịch nghe qua quá mức vớ vẩn, nhưng sau khi anh tiếp nhận thể dịch của Mâu Đạc, lại không thể không thừa nhận tính khả thi trong đó.

Khoảnh khắc bị Mâu Đạc hôn, người vốn gần như muốn nghẹn hỏng rồi giống như con cá một lần nữa tiến vào trong nước, rốt cuộc có thể bắt được dưỡng khí đủ nhiều trong những không khí loãng đó, tiếp tục dùng chút dưỡng khí đáng thương kia để duy trì triệu chứng sinh mệnh của mình.

Nhưng dưỡng khí khoang thoát hiểm cũng sẽ không vô cớ tăng nhiều.

Nó sẽ chỉ từng chút giảm dần dưới sự tiêu hao của hai người, cuối cùng làm cho hai người họ không thể không lại lần nữa lâm vào trong không khí càng loãng.

Mà hiệu quả được sinh ra từ chút thể dịch trao đổi gần dựa vào hôn môi cũng trở nên không hữu hiệu như vậy.

Sự không khỏe lại lần nữa dâng lên làm Kha Tuyền nhịn không được đuổi theo Mâu Đạc, muốn đạt được nhiều nước bọt hơn từ trong miệng đối phương, làm mình có thể giảm bớt tình huống không vui này.

Nhưng năng lực nước bọt đã sớm đến hồi kết.

“Chờ một chút.”

Cuối cùng, vẫn là Mâu Đạc đẩy Kha Tuyền ra trước một bước.

Hắn ta nhìn cánh môi Kha Tuyền đã trở nên có chút sưng to, có chút đau lòng mà lau đi chất lỏng tàn lưu trên đó.

Nhưng ngay sau đó, tay Mâu Đạc liền bị Kha Tuyền bắt được.

Sự khát cầu dưỡng khí bị Kha Tuyền chuyển dời lên người Mâu Đạc.

Cho dù chỉ là những giọt tràn ra khóe môi lúc hôn môi, anh cũng không muốn lãng phí...

“Đừng liếm.”

Mâu Đạc nhíu mày, giơ tay nắm lấy cánh tay Kha Tuyền, tiện thể lại rút ra một tờ giấy, đem cánh môi Kha Tuyền thật cẩn thận mà chùi sạch sẽ.

“Hôn môi đã gần như không để giúp ngươi chống đỡ… Nếu ngươi sợ hãi hãy nói, hẳn là còn có thể dùng một loại khác phương pháp.”

Lời Mâu Đạc nói làm Kha Tuyền có trong nháy mắt thanh tỉnh. Nhưng sự thanh tỉnh như vậy rất nhanh đã bị cảm giác mới nhất ập đến đánh bại.

“Đây là... Cái gì...?”

Cảm giác bao bọc ấm áp làm hai tròng mắt Kha Tuyền trừng lớn.

Ở hắn duỗi tay đè lại đầu Mâu Đạc, ý đồ ở sự áp chế như vậy giãy giụa thoát đi, Mâu Đạc cũng theo đó động thủ, chỉ dùng một bàn tay liền bắt lấy cổ tay Kha Tuyền.

“Ngoan, đừng nhúc nhích, như vậy hiệu quả sẽ càng tốt.”

Giọng điệu Mâu Đạc có chút khàn khàn. Hắn ta cũng là lần đầu tiên giúp người khác làm loại chuyện này. Kha Tuyền duỗi tay chống đẩy, rất có thể là vì kỹ thuật của hắn không tốt lắm.

Hắn ta cũng muốn nghiên cứu thêm kỹ xảo, để mình có thể cho Kha Tuyền một số trải nghiệm làm anh càng thêm sảng khoái.

Nhưng kia cũng không phải hiện tại.

Bàn tay bắt lấy cổ tay Kha Tuyền khống chế động tác Kha Tuyền, khiến Kha Tuyền căn bản vô pháp giãy giụa, không thể không dưới sự giam cầm của Mâu Đạc bị buộc hưởng thụ.

Sự tiếp xúc tiến thêm một bước quả thật là so với đơn thuần hôn môi hiệu quả muốn tốt hơn rất nhiều. Nhưng so ra, sự tiếp xúc như vậy vẫn là không đủ hoàn toàn.

Đợi đến khi Mâu Đạc cũng hấp thu được thể dịch của Kha Tuyền, Mâu Đạc nhìn chằm chằm bộ phận không ngừng co rút lại kia hít sâu một hơi, ôm Kha Tuyền đến trước mặt mình thấp giọng thương lượng.

“Hiện tại hiệu quả cũng không thể kéo dài thật lâu.”

Giọng Mâu Đạc dán ở bên tai Kha Tuyền truyền đến. Cùng với đó, còn có tiếng thở dốc đan xen vào nhau của hai người.

Mâu Đạc là vì đang áp đặt nhẫn nại.

Còn về phần Kha Tuyền, thì thuần túy là vì chính anh còn đang đấu tranh với việc thiếu oxy.

Thêm hành vi Mâu Đạc vừa mới làm đối với anh, làm anh hiện tại không thể không như là một con cá lên bờ vậy mồm to thở dốc, sợ mình thiếu hô hấp một chút liền phải bị nghẹn chết.

Sự khó chịu vì thiếu oxy còn đang tra tấn Kha Tuyền.

Mà bên kia, Mâu Đạc còn đang nửa dụ dỗ cùng Kha Tuyền thương lượng. “Lần này ta có lý trí, sẽ không giống lần trước ức h.i.ế.p ngươi.”

Sự khó nhịn vì thiếu oxy cùng sự kháng cự đối với trải nghiệm lần trước cùng xuất hiện trong đại não Kha Tuyền.

Cuối cùng, vẫn là sự khát vọng đối với dưỡng khí chiếm ưu thế hơn.

Cánh môi rõ ràng phiếm hồng nhuận hơi hơi đóng mở, dưới cảm xúc nôn nóng mà lại chờ mong của Mâu Đạc, rốt cuộc nói ra cái câu trả lời mà hắn ta muốn.

“... Được.”

Được sự cho phép, người vừa rồi còn đang bồi hồi do dự lập tức tiến thêm một bước.

Gần chỉ là cùng nhau giải quyết qua một lần vấn đề tin tức tố, hai người cũng không tính quá mức quen thuộc.

Ở Kha Tuyền tràn ra vài giọt nước mắt đồng thời, Mâu Đạc cũng bởi vì loại cảm giác xa lạ mà lại quen thuộc này nhíu mày.

Không biết kế tiếp muốn hành động như thế nào, mới có thể giống như hắn đáp ứng Kha Tuyền vậy, thật sự không làm đối phương đau.

Bởi vì không quá thích ứng mà tạo thành sự ngưng trệ không được liên tục.

Cơ thể Kha Tuyền so với đại não anh phản ứng trước một bước.

 

Lúc tiếp xúc với tin tức tố mà Mâu Đạc đưa tới, nhịp thở của Kha Tuyền lại trở nên thông suốt hơn hẳn.

Anh lập tức rụt người sâu hơn vào lòng Mâu Đạc, cơ thể thiếu oxy theo bản năng cầu sinh đang khao khát có thêm dưỡng khí.

Sự chủ động nép vào và chiều theo của anh khiến Mâu Đạc như ngừng thở.

Hắn ta không thể nào đoán được ý nguyện thực sự của Kha Tuyền.

Giữa lúc Mâu Đạc còn đang do dự, không biết nên tiếp tục kìm nén hay hành động theo sự "mời gọi" của Kha Tuyền, thì những lời lẩm bẩm vô thức của Kha Tuyền đã trực tiếp quyết định hướng đi của hắn ta.

“Muốn...”

Dưỡng khí...

Hai chữ cuối cùng ấy rốt cuộc vẫn nghẹn lại, không thể bật ra khỏi miệng Kha Tuyền.

Nhưng khi Mâu Đạc nghe được hai chữ đầu, trong đại não hắn ta đã mặc định đó là sự đồng thuận của Kha Tuyền cho hành vi sắp tới.

Hai chữ "dưỡng khí" cuối cùng chỉ biến thành một tiếng nức nở.

Lúc Kha Tuyền chưa kịp cự tuyệt, bụng dưới của anh đã lại lần nữa căng phồng.

Thao tác của Mâu Đạc rõ ràng đã vượt quá giới hạn và vi phạm quy định.

Nhưng Kha Tuyền, người vốn giữ vai trò phán xét, lại đã hoàn toàn mất đi năng lực đó.

Dưỡng khí trong không khí trở nên đặc hơn khi anh hấp thu được nhiều thể dịch, nhưng hành vi thở dốc từng ngụm của Kha Tuyền vẫn không thể nào dừng lại.

Dã thú bị kìm nén bấy lâu nay hoàn toàn không thỏa mãn với sự thưởng thức hời hợt ban đầu.

Cuối cùng, khi đã thăm dò đến chỗ sâu nhất, con dã thú lập tức cắn lấy khối thịt mềm tinh tế bên môi, đồng thời dùng thuật thức căng phồng để khóa chặt cơ thể Kha Tuyền, từ trên xuống dưới cùng lúc rót tin tức tố Alpha nồng đậm vào sâu bên trong cơ thể anh...

 

 

back top