TIỂU CÂM LẶNG ĐI RỒI, THÁI TỬ GIA HÓA ĐIÊN

Chương 2

Tối hôm sau, bạn cùng phòng rủ nhau đi ăn thịt nướng.

Tôi xua tay, theo thói quen dùng ngôn ngữ ký hiệu:

(Tôi có việc rồi, không đi đâu.)

Ra dấu được một nửa, tôi mới nhớ ra đây không phải là nhà mình, họ không hiểu ngôn ngữ ký hiệu.

Một người bạn cùng phòng, Triệu Khang, nói:

"Cậu đừng tìm bút nữa, tôi có thể hiểu một chút ngôn ngữ ký hiệu."

Tôi ngây người, ngẩng đầu lên, dường như đang xác nhận lời anh ấy nói là thật hay giả.

Anh ấy dường như nhìn thấu sự nghi ngờ của tôi, đáp lại bằng ngôn ngữ ký hiệu:

(Không có việc gì quan trọng hơn việc anh em cùng nhau ăn uống.)

Tôi mỉm cười, đứng dậy gật đầu.

Anh em, hóa ra có một ngày tôi cũng có thể dùng đến từ này.

Gió đêm không còn nóng bức như ban ngày, nhưng vẫn chưa mát mẻ.

Tôi mặc chiếc quần jean cũ kỹ, chiếc áo sơ mi trên người đã bị giặt rách một lỗ, được tôi vá lại.

"Cậu muốn ăn gì cứ gọi thoải mái, anh em mời cậu."

Triệu Khang cười.

Tôi xua tay, ra dấu bằng ngôn ngữ ký hiệu, chỉ có Triệu Khang hiểu, hai người bạn cùng phòng còn lại thì mù tịt.

【Không được, tôi có tiền mà.】

Triệu Khang đặt lại menu trước mặt tôi, nhìn hai người bạn cùng phòng khác rồi nói:

"Bọn tôi không kỳ thị cậu, chỉ là cơ thể cậu đặc biệt, bọn tôi muốn cố gắng chăm sóc cậu thôi. Quý Phong Lăng, cho bọn tôi một cơ hội nhé?"

Tôi vừa định nói gì đó, thì nghe thấy hai người bạn cùng phòng kia phụ họa:

"Đúng vậy, đúng vậy, bọn tôi không hề có ý coi thường cậu!"

"Phải đó, phải đó."

Khoảnh khắc đó, mắt tôi hơi ướt.

Mấy người họ trêu chọc tôi là mít ướt.

Thịt nướng vỉa hè ngon thật!

Đây có lẽ là món thịt nướng ngon nhất tôi từng ăn trong đời.

 

back top