Không biết vì sao tín hiệu đột nhiên không tốt lắm, bức ảnh vẫn chưa tải xong,Lục Kiệu đành phải đặt ánh mắt lên tin nhắn chữ trước
Quả Quýt: Tôi thật sự không phải cố ý, tôi không ngờ sẽ khiến cậu sinh ra hiểu lầm như vậy, nhưng tôi biết rõ biện giải là vô nghĩa, tất cả chỉ có thể dựa vào hành động chuộc tội! Rất xin lỗi, đây là bồi thường cho cậu!
Ánh mắt đạm mạc lướt qua hai chữ “Bồi thường”, rất vi diệu mà dừng lại..
Bồi thường gì?
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, ánh mắt d.a.o động trong khoảnh khắc, bức ảnh đã tải xuống xong.
Tư thái thoải mái, thư thái của Lục Kiệu lập tức bị phá vỡ, bàn tay đặt trên đầu gối bỗng nhiên siết chặt, với tốc độ mà ngay cả bản thân hắn cũng không ý thức được, áp sát vào màn hình, phóng to bức ảnh treo lơ lửng trước mắt.
Giữa hình ảnh là một đôi đùi trắng nõn đến quá mức. bắp đùi bị quần đùi màu kaki che phủ, để lộ nửa phần đùi trước và cẳng chân ẩn hiện dưới sự giao nhau, dưới ánh mặt trời rọi vào hiện lên cảm giác lông xù.
Chỉ từ bức ảnh này có thể thấy đôi chân này thon dài, thẳng tắp, độ cong ôn nhu, óng ả có thịt. Khớp gối hơi hồng nhạt, dường như chỉ cần bị người ta tùy ý xoa bóp sau đó sẽ dễ dàng lưu lại vệt đỏ.
Bên sườn phải trên đùi còn dính một khối bơ mềm mịn, phảng phất như cách bức ảnh vẫn có thể ngửi thấy hương ngọt ngào.
Dưới hàng mi che phủ, là ánh mắt người đàn ông dần dần nóng rực, mượn sự che đậy của gọng kính, dường như không có chuyện gì xảy ra.
Đôi chân của con yêu linh này sao lại hợp khẩu vị của hắn đến vậy, Lục Kiệu giơ tay khẽ che miệng lại, hơi thở ấm nóng lặng lẽ thoát ra qua kẽ ngón tay, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên và bối rối.
Đội trưởng Lục vẫn luôn được biết đến với hình tượng vô tình vô dục, bên ngoài từ trước đến nay nổi tiếng là người không gần sắc đẹp.Mọi người đều nói, tuy hắn có khuôn mặt của một 'tra nam' chuyên đùa bỡn tình cảm người khác, nhưng trên thực tế, suốt một năm nhậm chức này, vô số người muốn dâng đủ loại mỹ nhân lên giường hắn, có nam có nữ, có người thường có yêu quái, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, bị đuổi ra khỏi cửa.
Vở kịch khôi hài này cuối cùng cũng đến hồi kết, thậm chí có người phát rồ cho rằng hắn thích quỷ dị. Khi hắn đi công tác trở về, liền thấy một sinh vật quái dị không thể tả được đang dựa vào bàn làm việc của hắn với một tư thế vừa quyến rũ vừa cổ quái.
Kết cục của câu chuyện là con quỷ dị này cùng với người đưa nó đến đều bị Lục Kiệu dùng chính cái bàn đó đánh cho c.h.ế.t khiếp.
Đưa quỷ dị lên giường đội trưởng Cục Quản Lý Quỷ Dị sao? Đầu óc không có vấn đề sao.
Thời gian dài, ngay cả Lục Kiệu cũng từng nảy ra ý nghĩ rằng mình có phải là người vô tính luyến có khuynh hướng vô lãng mạn hay không, dù sao từ khi có ký ức đến nay, hắn chưa bao giờ hứng thú với bất cứ chuyện gì liên quan đến tình dục.
Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ kéo dài đến giây phút trước khi nhìn thấy bức ảnh này.
Đôi chân trắng óng ả này, phảng phất khắc sâu vào võng mạc của hắn, không thể vứt bỏ. Dù đóng màn hình cũng có thể miêu tả chi tiết từng chút một trong đầu.
“Chết tiệt…” Lục Kiệu ngả lưng trên sofa, cánh tay vắt ngang, tay kia che kín khuôn mặt hơi nóng lên.
Không phải nói yêu linh đều sẽ hóa hình sao chép theo sở thích của mình sao, tại sao hình hóa của Quái Da Cam này lại hóa hình trái ngược hẳn với mình?
Chẳng lẽ là dữ liệu của bộ phận tuần tra làm lỗi sao? Nhưng nếu làm lỗi, tại sao lại tìm đến hắn ngay ngày đầu tiên?
Các nghi vấn liên tiếp nảy sinh, cố gắng lấn át cú sốc mà bức ảnh kia mang lại.
Chân thật trắng, cảm giác vừa chạm vào liền sẽ đỏ… Không đúng, hóa hình này quá đáng ngờ! Làn da nhìn thật mềm mại, chọc một cái có khi nào sẽ bị nó nuốt cả ngón tay vào trong không... Không đúng, bây giờ không phải là lúc nghĩ mấy chuyện này!.
Lục Kiệu trực giác đầu óc mình sắp nổ tung, đường đường là đội trưởng Cục Quản Lý Quỷ Dị lại lưu luyến không quên bởi một bức ảnh chụp hóa hình giả của một con yêu linh ư??
Còn ra thể thống gì nữa!
Nhất định là thủ đoạn mới của hắn, thấy chiêu quảng cáo không hiệu quả liền tự mình đề đùi ra trận!
Dưới sự cố gắng tự trấn an, vị Đội trưởng chi đội bỗng nhiên tìm được cho mình một lý do hoàn hảo.
Bản thể của yêu linh đều không thể miêu tả, mọi hình dáng con người đều là do sao chép mà có. Nói cách khác ——
"Sự xao động của hắn không phải nhằm vào con Quái Da Cam biến thái đó, mà là đối với người bị nó sao chép mà thôi!
Ý niệm này vừa xẹt qua, nội tâm Lục Kiệu liền như gió xuân thổi quét, rộng mở thông suốt, sự kinh hãi, ảo não, không thể tưởng tượng được lúc trước đều tan biến sạch sẽ.
Không sai, không liên quan đến con yêu linh này. Một đôi chân quả quýt thối rữa sao có thể vừa lúc hợp gu thẩm mỹ của hắn được.
Hít sâu một hơi, Lục Kiệu cảm giác lòng mình lại lần nữa bình tĩnh trở lại, tâm trạng hòa hoãn rồi bắt đầu trả lời.
Kiều Kiều: Ồ, tôi không có ý trách cậu, sao cậu lại gửi loại ảnh chụp này cho tôi vậy.
Kiều Kiều: Quái ngượng ngùng…
Lúc nhìn thấy tin nhắn này, Sơn Quất đã trên đường về nhà, đang xách hộp bánh kem đóng gói chưa ăn hết, bước đi dọc theo bức tường râm mát dưới ánh nắng gay gắt, mỗi bước đều đi rất cẩn thận, chính xác vô cùng.
Cậu ta là một con mèo quýt mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không để bước chân mình đi sai dù chỉ một chút!
Miệng ngậm chiếc bánh ngọt donut, tay xách túi, thật sự không tiện trả lời, đành phải dùng thao tác nhập giọng nói: “Không có gì nha, chỉ là chân mà thôi!”
(Lục Kiệu tự dịch): 'Chân mèo thì có gì mà hiếm lạ đâu.'
Nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Cậu tha thứ cho tôi chưa, tôi còn có thể gửi đồ vật cho cậu không?”
Âm thanh mơ hồ không rõ từ cổ họng thoát ra, âm cuối bị chiếc bánh ngọt giữa răng ép đến vỡ vụn, mang theo chút ý vị làm nũng “vù vù”.
Từng chữ không sót một từ nào,rõ ràng truyền qua màn hình đến tai người kia, lại khiến cảm xúc của ai đó dâng lên, bứt rứt không yên.
Sơn Quất cười tủm tỉm ôm lấy "chiến lợi phẩm" của mình, lắc lư đi về phía nhà, tự hỏi lần sau nên gửi thứ gì cho tiểu mỹ nhân thì tốt hơn.
“Tiểu mỹ nhân hẳn là không giận rồi nhỉ, tớ đã gửi ảnh triệt tiêu rồi mà.”
Sơn Quất nhai nốt chiếc bánh ngọt trong miệng, lầm bầm lầu bầu không rõ lời.
“Vậy còn có thể tiếp tục xin ảnh chụp không nhỉ? Chắc là chỉ cần mình cũng gửi một tấm ảnh qua thì sẽ công bằng thôi”
Cái đuôi vui vẻ vểnh cao, chóp đuôi hơi cuộn, dưới ánh mặt trời giống như một cục lông xù, dường như rất hài lòng với kết quả trinh thám của mình.
“Ừm… Lần sau muốn nhìn cái gì nữa đây…” Đôi mắt trong suốt khẽ nâng, phản chiếu một mảng ráng đỏ rực rỡ nóng bỏng, quay tròn chuyển động.
'Phần cơ thịt người tiếp theo là ——'
Âm cuối kéo dài giống tiếng ve kêu thấp thoáng giữa hè, mang theo đầy ý vị thăm dò và hưng phấn.
“Nhìn xem cơ bụng!”
