“Đội trưởng, đã kiểm tra đo lường qua, là sự kết hợp của [Quỷ Mốc Đốm Đen] và Quái Da Cam.”
Lục Kiệu nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm như băng tuyết, ánh mắt nặng nề, ngay cả Trần Kha đứng bên cạnh cũng không nhịn được cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Công viên phía tây thành phố có cảnh quan tuyệt đẹp, còn có rất nhiều thiết bị trò chơi. Không ít yêu linh và nhân loại thường dẫn con cái đến đây chơi, từ trước đến nay tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Nhưng hiện tại nhìn lại, các thiết bị trò chơi tươi mới sạch sẽ đều bò đầy những đốm đen và nấm mốc, uốn lượn thành hình dạng kỳ quái, quỷ quyệt. Cỏ cây hóa thành tro tàn, mặt đất đầy rẫy vỏ quýt thối rữa, tỏa ra mùi tanh hôi mốc meo.
Không khí u ám, thậm chí hơn nửa số thiết bị đã hoàn toàn biến dạng, bị ăn mòn đến lồi lõm, gồ ghề.
“A…”
Trần Kha đứng bên cạnh chờ đợi chỉ thị tiếp theo từ người đàn ông, toàn thân run rẩy, thấp thỏm ngước mắt nhìn. Khuôn mặt sắc bén của người đàn ông dưới ánh trăng thanh lãnh càng thêm lạnh lùng, đồng tử như mực không tan, bên trong là sóng ngầm cuồn cuộn và cảm xúc bị kìm nén.
Trần Kha rũ mắt xuống, suy nghĩ hỗn loạn, không hiểu sao thủ trưởng lại đột nhiên cười.
Lục Kiệu khoác chiếc áo đồng phục đen thẫm, mỗi nút cúc đều cài đến cao nhất, cả người như một bức tượng điêu khắc tinh mỹ nhưng không thể tiếp cận. Đôi găng tay da đen ôm sát ngón tay thon dài, nhặt lên một mẩu vỏ quýt trên mặt đất.
Ánh trăng bị những đám mây trôi qua che khuất, ngọn lửa tìm kiếm trong mắt Lục Kiệu lập tức biến thành sự tức giận bị khiêu khích.
Thật là kiêu ngạo!
Lục Kiệu lạnh mặt ném mẩu vỏ quýt xuống, mũi giày da hung hăng nghiền vài cái, môi mỏng mím chặt.
Thì ra tên biến thái này một mặt đi khắp thành phố phá hoại, một mặt còn có thể lên mạng đùa giỡn nhân loại sao?
Hắn thật là hồ đồ, lại thật sự chụp ảnh gửi cho con quỷ dị này.
Lại còn bảo bối…
Lục Kiệu không kiểm soát được nhớ lại những lời Quả Quýt đã gửi cho mình, dạ dày cuộn trào, cảm giác như tất cả vỏ quýt thối rữa dưới đất đều đã vào trong cổ họng mình vậy.
“Vẫn không theo dõi được vị trí sao?”
Mãi mới nhận được mệnh lệnh của cấp trên, Trần Kha thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trả lời: “Không theo dõi được. Ban đầu Quái Da Cam đã rất giỏi trà trộn vào đám đông rồi, còn có thể liên tục ăn mòn cơ thể mình để thay đổi cái mới. Huống chi…”
Giọng điệu trở nên trầm trọng, dường như cũng rất đau đầu: “Bây giờ còn có thêm Quỷ Mốc Đốm Đen, có thể che giấu hơi thở ăn mòn do da quýt để lại, còn không ngừng khuếch tán đốm mốc trong thành phố, căn bản không định vị được vị trí cụ thể.”
“Cho nên,” đối diện với áp suất cực thấp của cấp trên và ánh mắt cầu cứu của các đồng nghiệp khác, Trần Kha căng da đầu nhìn Lục Kiệu một cái, nói nhỏ: “Hiện tại vẫn phải dựa vào ngài nói chuyện phiếm với Quái Da Cam, xem ít nhất có thể moi ra được lịch trình hôm nay không.”
“Dù sao trong thời gian ngắn, đối phương e rằng cũng không thể nhanh như vậy đồng ý gặp mặt, cứ đi từng bước xem sao?”
Mắt thấy sắc mặt cấp trên càng ngày càng đen, Trần Kha khóc không ra nước mắt, hai chân run lên bần bật, cố gắng nói dứt câu.
Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh, chỉ có nắm tay siết chặt rũ xuống hai bên tố cáo tâm trạng bực bội lúc này của hắn.
“Muộn rồi.”
Trần Kha: “À?”
Đôi mắt đen bình tĩnh không chút gợn sóng của Lục Kiệu nhìn qua, khóe miệng kéo ra một nụ cười châm chọc, giọng nói như ngâm trong băng: “Tối nay chắc chắn là sẽ không thèm để ý đến tôi.”
Lúc vừa đến khu vực bị phá hủy này, đôi mắt hắn bị đau nhói (vì thấy khung chat), lại nhận được tin nhắn dường như không có chuyện gì, cứ như đối phương chưa làm gì cả, nhất thời tâm trạng hắn tụt xuống tận đáy, theo bản năng chọc đối phương một câu.
Với tính cách kiêu ngạo của đám quỷ dị này, e rằng đã sớm đạp hắn ra khỏi danh sách rồi.
“Không sao,” Lục Kiệu thu ánh mắt lại, bổ sung như thể đang trấn an, “Tôi sẽ nghĩ cách khác.”
Không thể chỉ có sắc dụ là con đường duy nhất, chỉ có tên tà tu tâm thần Cao Yến Đài kia mới muốn đi đường tắt thôi, hắn thật sự rảnh rỗi đến mức nghe theo ông ta.
Nghe vậy, Trần Kha cũng không dám nghi ngờ quyết định của cấp trên, nhanh chóng trả lời “Vâng”, rồi được phân công đi làm công việc dọn dẹp cuối cùng.
Đôi mắt Lục Kiệu khẽ nhúc nhích, quay về xe nhắm mắt dưỡng thần. Bên tai là tiếng nói chuyện ồn ào của các thành viên trong tổ và tiếng dọn dẹp tàn cục.
Leng keng.
Trong sự tĩnh lặng, tiếng thông báo tin nhắn đột ngột vang lên.
Người đàn ông đang ngả lưng trên ghế xe cứng đờ lại, khuôn mặt tuấn mỹ lúc tối lúc sáng, không nhìn rõ cảm xúc trong mắt, chỉ mơ hồ thấy được đường hàm dưới đang căng thẳng.
Lúc này ai lại nhắn tin cho hắn?
Cao Yến Đài?
Lục Kiệu nâng tay lên, rồi lại treo lơ lửng giữa không trung, chậm chạp không hạ xuống.
Chẳng lẽ lại là Quái Da Cam bị hắn chọc giận sao?
“Ha…” Dường như bị chính suy đoán vô lý của mình chọc cười, Lục Kiệu lắc đầu, sao có thể chứ.
Ngón tay nhấp vào màn hình, người gửi tin nhắn lại khiến Lục Kiệu đứng hình tại chỗ.
Quả Quýt: Rất xin lỗi… Làm phiền công việc của cậu QAQ, tôi không cố ý.
Quả Quýt: Có phải cậu không vui, ăn đồ ngon là sẽ không không vui nữa đâu. Tôi mua rất nhiều đồ ăn, cậu có muốn thử một chút không ^^?
Lục Kiệu cau mày, không hiểu tại sao con quỷ dị khét tiếng này lại chủ động tìm đến mình.
Vừa định thử thăm dò trả lời tin nhắn, ngước mắt thấy đối phương lại gửi thêm một cái.
Quả Quýt: Được không? Để ý tới tôi đi bảo bối Kiều Kiều QAQ.
Lại nữa rồi.
