Tôi đồng ý.
Kỷ Nam Triều nắm tay tôi đi đến trước giường bệnh của ông nội Kỷ, ông nội Kỷ rất hài lòng.
Lúc đó tôi không có ý nghĩ gì khác, tôi chỉ nghĩ, ông trời ban cho tôi một miếng bánh lớn như vậy, tôi phải nắm lấy.
Làm bạn đời hợp pháp hữu danh vô thực của Kỷ Nam Triều, dù sao cũng tốt hơn là làm con ngoài giá thú ở Trần gia bị mắng ăn bám.
Đêm tân hôn, tôi mạnh dạn đẩy cửa phòng tắm, ôm Kỷ Nam Triều từ phía sau.
Lúc đó tôi rất căng thẳng, Kỷ Nam Triều nói gì nhỉ?
"...Thư giãn, đừng căng thẳng..."
Đúng, là như thế.
Hệt như bây giờ.
Xem ra, miếng bánh này, tôi thực sự không nắm giữ được rồi.
Tôi mở mắt ra, ôm chặt Kỷ Nam Triều.
Hơi thở của anh ấy phả vào tuyến thể của tôi, đầy khao khát.
"Nam Triều, cắn em đi." Tôi nói.
Tuyến thể bị răng nanh đ.â.m thủng, pheromone được tiêm vào.
Hai chân tôi run rẩy, được Kỷ Nam Triều đỡ vững.
Tôi ấn vào sau gáy anh ấy: "Đừng dừng lại, Nam Triều, cắn sâu hơn nữa đi..."
Thỏa mãn tột độ.
Khi Kỷ Nam Triều bế tôi ra, tuyến thể và một mảng lưng của tôi đều chằng chịt vết bầm tím.
Tôi hơi thất thần, được đặt lên giường, Kỷ Nam Triều hiếm khi không rời đi, mà ở lại thân mật với tôi, còn an ủi hôn lên trán tôi.
Tôi tỉnh táo lại, nhìn khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của anh ấy, bị tôi hun cho tan chảy đôi chút.
Trong cổ họng dâng lên một vị đắng.
Tôi không dám nhìn anh ấy, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của chính mình: "Kỷ Nam Triều, chúng ta ly hôn đi."
