Cậu ta đẩy tôi vào tường, mặc kệ ánh mắt của cấp trên và người đi đường, không hề kiêng nể mà hôn lên.
Tôi cảm thấy môi ướt át, đau nhức.
Cậu ta không phải là đang hôn, mà là đang cắn xé.
Tôi đau đớn đ.ấ.m cho cậu ta một cú.
“Cậu bị điên à?”
Cậu ta buông miệng tôi ra, mất kiểm soát chạm vào thắt lưng phía sau của tôi:
“Tôi cũng có thể cùng cậu làm.”
“A Thận, sao cậu vẫn chưa về… các cậu đang làm gì thế?”
Giọng nói dịu dàng của bạn đời vang lên cùng lúc với cậu ta.
Tôi hoảng hốt đẩy Thiệu Kim Thủy đang ôm chặt tôi ra, muốn giải thích với bạn đời.
Mở miệng, nhưng lại không thể nói được gì.
Chỉ có thể ủ rũ cúi đầu.
Tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Cấp trên và anh em tốt đều có ý đồ với tôi.
Bị anh em tốt hôn, còn bị bạn đời bắt tại trận.
Tôi cứ tưởng người ngoại tình là bạn đời, hóa ra người ngoại tình là tôi.
Mắt tôi hơi ướt, cảm giác tội lỗi như thủy triều nhấn chìm tôi.
Là tôi có lỗi với bạn đời.
