TÔI LÀ NGƯỜI CHỒNG "DƯỠNG VỊ" TRONG BÀI POST

Chương 14

Thông thường những người đến bắt chuyện với tôi, thường bị thu hút bởi cơ bắp cuồn cuộn của tôi.

Nhưng sau khi biết tôi không được, họ thường để lại một câu “Không được thì giả vờ làm công làm gì” rồi rời đi.

Nhưng Thi Dao thì không như vậy.

Sau khi nghe tôi tự tay xé toang vết sẹo của mình, anh ấy không rời đi như những người khác.

Mà tiếp tục trò chuyện với tôi.

Nói chuyện thân thiết với người lạ là một điều cấm kỵ.

Nhưng đêm đó dưới tác dụng của cồn, tôi đã nói rất nhiều, không kiêng nể gì mà trút hết những cảm xúc tồi tệ của mình cho anh ấy.

Anh ấy đều tiếp nhận tất cả, an ủi tôi từng câu từng chữ.

Khi tôi nói về việc gia đình cứ giục cưới.

Thi Dao trầm ngâm một lát, mỉm cười:

“Nếu… cậu không phiền, tôi có thể giả vờ hẹn hò với cậu để đối phó với mẹ cậu. Vừa hay tôi cũng cần đối phó với gia đình mình.”

Đôi mắt anh ấy trong veo, dịu dàng và chân thành nhìn tôi.

Tôi đã ma xui quỷ khiến mà đồng ý.

Cứ như vậy, chúng tôi lấy những gì mình cần, sống chung với nhau.

Nhưng… anh ấy là một người tốt đến như vậy.

Làm sao tôi có thể không yêu anh ấy.

Một năm sau, tôi đỏ mặt tỏ tình với anh ấy, ôm bó hoa và chiếc nhẫn giấu ở giữa, chờ đợi anh ấy phán quyết mối quan hệ của chúng tôi.

“Tôi, tôi có thể không mang lại niềm vui phu phu cho anh, nhưng ngoài điều đó ra… tôi sẽ dâng hiến tất cả mọi thứ của mình.”

Sự tự ti giấu kín trong lòng lại trỗi dậy, tôi cúi đầu không dám nhìn anh ấy.

 

 

back top