Tôi thất thần đi vào một công viên nhỏ, ngồi xuống bên bờ sông.
Dưới chân là dòng nước trong vắt, lấp lánh dưới ánh trăng rằm.
Trước khi rời đi, tôi đã thấy câu bình luận cuối cùng.
Thì ra tôi là nhân vật chính trong một cuốn sách sao?
Xem ra còn không phải là một cuốn sách đứng đắn.
Chẳng trách từ nhỏ đến lớn tôi lại bị quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c nhiều như vậy.
Nếu không phải tôi đã rèn luyện được một thân cơ bắp rắn chắc, thì bây giờ có lẽ tôi đã bị buộc phải trở thành một "công tử" rót rượu trong quán bar, luân chuyển dưới thân của nhiều người đàn ông khác nhau.
Vậy tại sao tôi vẫn không được chứ?
Tại sao tôi là nhân vật chính lại phải trải qua những điều này?
Vậy nếu tôi biến mất… nơi này sẽ ra sao.
Mũi chân tôi hạ xuống, từ từ chạm vào mặt nước.
【Ôi, anh ấy không nghĩ quẩn đấy chứ?】
【Đừng mà, mau đến đây đi a a a a!! Thi Dao, Thiệu Kim Thủy và cấp trên sao vẫn chưa đến.】
【Chu Thận, tôi biết anh có thể nhìn thấy bọn tôi. Anh nghe tôi nói này, con người đôi khi nghĩ quẩn là chuyện bình thường, nhưng sau đó sẽ nhận ra những khó khăn to lớn lúc đó, chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể trong tương lai. Anh hãy bình tĩnh lại.】
【Đúng vậy, không có gì là không vượt qua được.】
【Có lẽ… anh có thể nói với bọn tôi về nỗi phiền muộn của anh không?】
Mũi chân tôi ngừng lại, có chút thất bại che mặt, giọng nói khó khăn:
“Tại sao các người lại nói tôi là nhân vật chính của một bộ truyện “Po”? Tại sao lại bắt tôi phải trải qua những điều này… Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với bạn đời của tôi thôi.”
Tôi thật sự, rất khó khăn mới gặp được Thi Dao…
