Khóe mắt Thiệu Kim Thủy đỏ hoe, trợn mắt nhìn, run rẩy ôm tôi lăn lộn, tránh xa bờ sông.
Dừng lại trên bãi cỏ trong bồn hoa, anh ấy thở hổn hển.
Vẫn không yên tâm mà dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người tôi.
Tôi bị kiềm chế tất cả mọi cử động, há miệng, không nói nên lời.
Một khoảnh khắc nào đó, tôi thực sự đã muốn nhảy xuống từ đó.
Một lúc lâu sau, tôi lẩm bẩm: “Nước này nông lắm, không c.h.ế.t người đâu…”
Cậu ta bực mình: “Muốn c.h.ế.t thì chậu nước cũng có thể dìm c.h.ế.t cậu.”
Tôi dùng sức từ trong n.g.ự.c cậu ta rút tay ra, vỗ vỗ lưng cậu ta:
“Tôi thật sự không muốn chết… chỉ là buổi tối hơi đa sầu đa cảm một chút thôi.”
Cậu ta uất ức nhìn tôi.
Tôi nhỏ giọng sửa lại: “Được rồi, tôi sai rồi. Sau này sẽ không ngồi bên bờ sông nữa.”
Bốn cái chân của chúng tôi quấn vào nhau, tôi bị đè đến đau nhức xương.
Tôi khó chịu nhúc nhích chân, vô tình chạm phải một thứ gì đó cứng cứng.
Tôi và anh ấy đồng thời cứng đờ.
Anh ấy chống tay lên cơ thể hơi cách xa tôi ra, lắp bắp:
“Cái, cái đó, cậu biết mà, tôi rất lâu rồi không làm, dễ cương cứng.”
Tôi đỏ mặt gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
Dù sao thì tình trạng này cũng không phải lần một lần hai.
Trước đây khi cùng nhau huấn luyện, anh ấy cũng như vậy.
