Trong nhiệm vụ đó, tôi đi ngang qua một nhà kho bỏ hoang, phát hiện một chàng trai tóc đen gầy yếu, xanh xao đang cuộn mình trong một góc nhà kho, bị một đám người da trắng đ.ấ.m đá.
Chẳng mấy chốc trên người đã không còn một miếng da lành.
Những lời chửi rủa và mắng nhiếc nhục mạ đổ lên người chàng trai cũng không thể nghe nổi.
Tôi có chút không chịu nổi, đánh ngất vài người rồi ôm chàng trai rời đi.
Chàng trai thấy có người đến, dùng khăn che mặt, giấu đi đặc điểm khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen ôn nhu như ngọc.
“Cảm ơn cậu đã cứu tôi.”
Giọng nói của anh ấy như ngọc bích va chạm, rất trong trẻo và dễ nghe.
Tai tôi hơi tê dại, có chút ngượng ngùng, đưa anh ấy ra khỏi khu nhà kho rồi vội vã rời đi.
“Sau khi về nước, anh cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa, nhưng không ngờ khi đi cùng bạn đến quán bar lại gặp lại cậu.
“Sau đó anh cứ tìm kiếm thông tin của cậu, hy vọng có thể lại có giao điểm với cậu một lần nữa.”
Anh ấy khẽ bật cười, trùng khớp với giọng nói trong trẻo vài năm trước:
“Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thế giới của anh một lần nữa.”
Tai tôi nóng ran, mặt lại đỏ bừng.
Thi Dao nhẹ nhàng cúi xuống, đầy ẩn ý mút lấy môi tôi.
“A Thận, giúp anh được không?”
Tôi hôn lại, im lặng đáp lại anh ấy.
Khi quần áo đã cởi được một nửa, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa không nhanh không chậm.
Tôi mặt không vui khoác quần áo vào mở cửa.
Không ngờ lại là cấp trên.
