Nửa năm sau.
Bệnh tình của tôi đã ổn định.
Chuyên gia bảo tôi tái khám định kỳ, khả năng tái phát rất nhỏ, không cần lo lắng về cuộc sống.
Tôi nhìn hai cha con nắm tay nhau ngoài cửa.
Hóa ra nữ thần may mắn, cũng sẽ ưu ái tôi…
Giang Hận Diệp thông minh, nửa năm đã theo kịp trình độ của các bạn cùng tuổi.
Con bé than thở với tôi.
Rằng cha Diệp buổi tối cũng ôm nó khóc lén.
Và nói rằng con bé đã kết bạn với rất nhiều người bạn mới.
Líu lo không ngừng, tràn đầy sức sống.
Những điều này Diệp Bạc Diễm nghe Giang Hận Diệp kể mỗi ngày, nghe đến chai tai.
Đi đến bên cạnh tôi, khoác chiếc áo khoác dày cho tôi.
Rồi hỏi tôi:
“Vợ à, nuôi dưỡng thêm một thời gian nữa, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới nhé.”
Tôi gật đầu.
Diệp Bạc Diễm lại hỏi:
“À còn nữa, tên của con gái chúng ta, có thể đổi được chưa?”
Tôi nhất thời vẫn chưa nghĩ ra:
“Vậy anh thấy gọi là gì tốt?”
“Giang Ái Diễm.” (Giang yêu Diễm)
Diệp Bạc Diễm đắc ý.
“Sến quá.”
Tôi chê bai.
“Vậy gọi là gì?” Diệp Bạc Diễm bế Giang Hận Diệp lên hỏi, “Giang Ái Diễm sến lắm sao?”
Giang Hận Diệp gật đầu!
“Lớn chừng này rồi, anh để con bé tự đi đi chứ.”
“Không.”
Sự nuông chiều con gái của Diệp Bạc Diễm đã đến mức đáng sợ.
Diệp Bạc Diễm lẩm bẩm một mình:
“Giang Ái Diễm sến lắm sao?”
Bắt đầu nghi ngờ nhân sinh rồi.
Tôi nhìn bầu trời bên ngoài bệnh viện.
Nhớ lại lúc tôi vừa tốt nghiệp, thời tiết cũng đẹp như thế này.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Diệp Bạc Diễm bằng xương bằng thịt.
Trước đây đều là thấy anh ta trên các bản tin.
“Giang Phùng Diệp đi.” (Giang gặp Diễm)
Bỏ qua hơn mười năm biển hận đầy m.á.u chó này.
Khắc ghi lại ngày đầu gặp gỡ.
Hy vọng cuộc đời con gái cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Diệp Bạc Diễm gật đầu, rồi cười khoe với tôi:
“Bài văn của con gái đã đoạt giải ở trường!”
“Viết về gì?”
“Cha Thượng Tướng Của Con.”
“…”
Tôi nói sai rồi.
Con gái tôi hẳn là vì tiền đồ xán lạn mà không ngủ được rồi!
Tôi có chút ghen tị.
“Thế còn ta?”
Giang Phùng Diệp hơi giận: “Đương nhiên là có viết rồi, người đầu tiên con viết chính là ba!”
“Vậy tại sao không đoạt giải?”
“Không biết, con viết là Cha Trung Úy Của Con.”
Ở trường tiểu học tốt nhất Thủ đô Liên bang.
Một viên gạch ném xuống có thể trúng ba vị phụ huynh Trung úy.
