TÔI ÔM CON GÁI RA TÙ, LẠI GẶP ĐƯỢC CHA THƯỢNG TƯỚNG CỦA NÓ

Chương 3

Là Giang Hận Diệp!

Tôi không thể nhầm được!

Tôi tìm theo tiếng, và nhìn thấy Giang Hận Diệp đang ôm lấy chân Diệp Bạc Diễm.

Vô cùng chắc chắn gọi:

“Cha!”

Diệp Bạc Diễm cau mày hỏi nó:

“Ta không phải cha của con, con nhận nhầm người rồi. Con tên là gì, ta sẽ bảo người đưa con về nhà.”

“Giang Hận Diệp. Chú chính là cha của con, cha con nói, lấy khuôn mặt của con trừ đi khuôn mặt của cha con, thì đó chính là khuôn mặt của cha con.”

Tôi c.h.ế.t tiệt.

Con nhóc c.h.ế.t tiệt này lại đoán đúng thật rồi.

Tôi vội tách đám đông ra, bước đến kéo tay Giang Hận Diệp:

“Gọi bậy bạ gì đấy, ta đã nói với con rồi, con chỉ có một cha thôi mà?”

Giang Hận Diệp nắm chặt ống quần Diệp Bạc Diễm bằng tay kia, không chịu buông.

“Nhưng cha không yêu con…”

Giang Hận Diệp lại khóc.

Nước mắt như thể đang rửa mặt vậy, xối xả.

Đầu óc tôi đau nhức, dạ dày cũng đau.

Giang Hận Diệp lấy ống quần Diệp Bạc Diễm để lau mặt.

Cú lau này.

Đã lau sạch hết bụi bẩn trên mặt nó.

Vẻ mặt hơi cau có ban đầu của Diệp Bạc Diễm bỗng chốc đông cứng.

Anh ta không thể tin được mà nhìn đi nhìn lại.

Giống.

Quá giống.

Lợi dụng lúc Diệp Bạc Diễm đang sững sờ.

Tôi khó khăn lắm mới dùng sức kéo Giang Hận Diệp vào lòng.

Xoay người định bỏ đi.

Thế nhưng đột nhiên bị Diệp Bạc Diễm giữ chặt lấy vai—

“Cậu là ai?”

 

 

back top