“Ê! Mày với Diêu Triết chia tay thật rồi hả?”
“Ừ, thật hơn vàng thật.” Tôi chống má, liếc Tống Dư đang hóng chuyện bên cạnh, “Chuyện ba hôm trước rồi, không nói với mày sao? Sao mày vẫn không tin?”
“Tao nào dám tin! Cả đám anh em này ai mà chẳng thấy Diêu Triết yêu mày như điên như dại? Bình thường tụi tao chỉ cần đùa giỡn với mày hơi thân mật một tí là nó đã lườm muốn rách mắt, m.á.u ghen lớn cỡ đó mà… Thích mày đến mức ấy, nó nỡ chia tay với mày à?”
Nghĩ đến nguyên nhân chia tay, tôi lại thấy đau đầu và bất lực.
“Chia rồi là chia rồi, tớ cũng không chịu nổi cái tính đó của cậu ấy nữa.”
“Rồi rồi rồi.” Tống Dư nhận thấy thái độ kiên quyết của tôi, ghé sát lại, “Vậy… có tính kiếm người khác không?”
“Không có hứng thú.” Tôi lắc đầu, “Hiện tại không có tâm trạng đó.”
Dù sao cũng đã ở bên Diêu Triết ba năm, sau khi chia tay cứ như là phản ứng cai nghiện, cả người khó chịu vô cùng.
“OK,” Tống Dư khoác vai tôi, “Thất tình là lớn nhất, tối nay mấy anh em đưa mày đi nhậu một bữa, xả stress, rồi lấy lại tinh thần!”
Tôi do dự vài giây, cuối cùng gật đầu.
“Được thôi.”
Tối đó, mấy đứa kéo tôi đến KTV, bảo là muốn tôi hát để xả hơi. Nhưng tôi vốn dĩ hát dở tệ, tâm trạng đã kém, lại còn bị chúng nó cười thì chẳng phải càng thảm hơn sao.
Tôi từ chối.
“Thế thì Quản Thanh cứ ngồi đây nghỉ chút đi.”
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng lại bực bội lạ lùng. Bọn này không phải không biết tôi ghét ca hát, lại cứ cố tình kéo tôi đến đây.
Dù hiểu là ý tốt, nhưng cái cách này…
Haizz.
Tôi thở dài thầm, nhân lúc không ai chú ý, lẻn ra khỏi phòng.
Đây là kỳ nghỉ hè đầu tiên sau kỳ thi Đại học, giấy báo trúng tuyển đã cầm trong tay, chỉ chờ ngày nhập học.
Có một vấn đề cứ luẩn quẩn trong đầu: Lúc tôi và Diêu Triết còn chưa chia tay, cả hai đã đăng ký cùng một trường, cùng một chuyên ngành, và cậu ấy cũng đỗ.
Lỡ khai giảng phân vào chung lớp thì sao…
Thậm chí là chung ký túc xá?
Tôi lắc đầu mạnh.
Sẽ ngượng c.h.ế.t mất.
“Quản Thanh?”
Đang miên man suy nghĩ, có tiếng gọi từ phía sau. Vừa quay lại, lại là Diêu Triết.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Sao cậu lại ở đây?”
Chúng tôi gần như đồng thanh. Tôi cau mày: “Có phải cậu lại theo dõi tôi không?”
“Tớ không có!” Mắt Diêu Triết mở to. Lúc này tôi mới nhìn rõ, cả khuôn mặt cậu ta đỏ bừng, rõ ràng là đã uống rượu.
“Tớ muốn theo dõi cậu lắm chứ, nhưng cậu có cho đâu?!”
“Theo dõi người khác vốn đã sai rồi.”
“Nhưng tớ muốn gặp cậu, cậu lại không chịu gặp… Quản Thanh, tớ nhớ cậu lắm.” Nói rồi, tên ma men này lảo đảo tiến đến muốn nắm tay tôi, tôi hoảng hốt lùi lại.
“Đừng chạm vào tớ!”
Diêu Triết sửng sốt. Tôi tưởng hắn sẽ bỏ cuộc, ngờ đâu hắn đột nhiên nhào tới, ôm lấy mặt tôi và hôn chụt một cái.
“Dựa!”
Tôi bị cậu ấy l.i.ế.m ướt cả mặt, phải dùng hết sức mới đẩy được hắn ra.
Ngẩng đầu lên, tôi lại thấy một cảnh tượng tuyệt vọng hơn—
Đằng sau tôi không biết từ lúc nào đã đứng một đám người hóng chuyện, trong đó có cả Tống Dư.
Ánh mắt nó như muốn nói: Tao biết ngay mà.
“Tao thề…”
Đầu óc tôi ù đi, tai lờ mờ nghe thấy tiếng xì xào: “Giờ đồng tính luyến ái ai cũng bạo dạn thế này sao?”
Nhìn tên thủ phạm gây chuyện bên cạnh, Diêu Triết vẫn mặt mày lâng lâng, say đến mức mơ mơ màng màng.
Tôi giận đến nỗi túm chặt lấy cậu ta, lôi xềnh xệch ra ngoài.
Trên đường đi, Diêu Triết vấp chân, ngã khuỵu xuống đất, nhưng vẫn nắm chặt gấu áo tôi không chịu buông.
Tôi ngồi xổm xuống đỡ cậu ấy, lòng bàn tay vừa chạm vào cánh tay cậu ấy, cậu ấy lại đột ngột ngẩng đầu, mắt đỏ hoe như bốc lửa: “Đi thuê phòng đi, Quản Thanh, tớ đã thành niên rồi… Tớ muốn cùng cậu thuê phòng.”
Tôi bị cậu ta chọc cho cười ra nước mắt, nhưng sống mũi lại cay cay một cách khó hiểu.
Trước đây, mỗi lần cãi nhau muốn làm hòa, cậu ta cũng thế này, ngốc nghếch đến mức chỉ biết dùng cách trắng trợn nhất để cầu xin.
Khi tôi đưa tay bịt miệng cậu ấy, lòng bàn tay cọ vào khuôn mặt nóng ran của cậu ấy, trái tim tôi đã mềm đi một nửa.
“Đừng nói linh tinh!” Lời nói thì hùng hổ, nhưng lực tay đỡ cậu ấy dậy lại nhẹ nhàng hơn.
Gió đêm cuốn theo tiếng ca từ KTV, khiến đầu óc con người ta thêm uể oải.
Tôi nhìn cậu ấy đứng còn không vững mà vẫn chăm chú nhìn tôi, trong đầu hồi tưởng lại ba năm mặn nồng của chúng tôi.
Quỷ thần xui khiến, tôi vẫn kéo cậu đi về phía khách sạn ven đường.
“Này, cậu còn tỉnh táo không?” Tôi ngồi ở mép giường, khẽ đẩy Diêu Triết đang bất tỉnh nhân sự trên giường.
“... Ưm.” Cậu ta mơ hồ lên tiếng, mí mắt nặng trĩu không mở nổi, lông mi còn dính chút ẩm ướt, hiển nhiên đã sắp thiếp đi.
Gió điều hòa lướt qua cánh tay trần, tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ không chút đề phòng của cậu ấy.
Thời cấp ba cậu ấy cũng vậy, nằm ngủ gục trên bàn, ánh mặt trời dừng trên chóp tóc, tôi hay lén vuốt tóc cậu ấy.
Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên, mang theo chút giận hờn và ngây thơ.
